Anh hùng Tam Quốc Chu Du (3): Kiếm Vũ Anh Hùng Chí, Dược Mã Giang Đông
Dòng sông trước mắt nước sâu chảy xiết, ngay cả một cây cầu nhỏ cũng không có, người ngựa đều không qua được. Chu Du không vui, gọi quan địa phương đến hỏi: "Nơi này là trọng yếu phòng thủ ven sông, sao lại không có cầu?" Rồi giơ roi ngựa chỉ: "Trong vòng một ngày phải xây cầu xong!"
Từ trước đến nay, Chu Du dường như không hứng thú lắm với công danh, dường như thích ở bên cạnh chú là Chu Thượng để làm việc vặt, dường như việc chính duy nhất cần làm là giúp Tôn Sách chinh phạt Giang Đông.
Những chiến công xuất sắc của Chu Du khi hỗ trợ Tôn Sách đánh Giang Đông cuối cùng đã khiến Viên Thuật chú ý đến tài năng của Chu Du, Viên Thuật muốn trọng dụng Chu Du làm tướng. Chu Du nhận thấy Viên Thuật "cuối cùng sẽ không làm nên trò trống gì", lại không tiện từ chối thẳng thừng lời mời của Viên Thuật, nên Chu Du tự mình xin đi làm Huyện lệnh ở Cư Sao, một nơi xa xôi hẻo lánh ở phía Nam. Dường như có sự sắp đặt của số phận, trong thời gian ở Cư Sao, Chu Du đã quen biết một người bạn quan trọng suốt đời - Lỗ Túc.
Lỗ Túc
Lỗ Túc, tự Tử Kính, người Đông Thành, Lâm Hoài. Lỗ Túc từ nhỏ mất cha, được bà nội nuôi dưỡng, lớn lên khỏe mạnh, vạm vỡ, dung mạo thanh tú, hơn nữa đầu óc lanh lợi, luôn nghĩ ra những kế sách khác người.
Gia đình Lỗ Túc giàu có nhiều đời, thích làm việc thiện, khi thiên hạ đại loạn, nhà họ Lỗ thường xuyên hào phóng bố thí gia sản giúp đỡ người nghèo khó, rất được dân làng yêu mến. Lỗ Túc là cháu đích tôn trong nhà, được cưng chiều, ngày thường thích học kiếm thuật, cưỡi ngựa bắn cung, còn chiêu mộ thiếu niên trong làng, cung cấp cho họ ăn ở, huấn luyện họ vào núi luyện tập săn bắn, học tập võ nghệ, luyện tập binh mã, giống như một đội quân riêng. Các bậc phụ lão trong làng đều nói: "Nhà họ Lỗ lại sinh ra đứa cháu ngông cuồng như vậy, xem ra là định sẵn lụi bại rồi!"
Chu Du, Huyện trưởng Cư Sao, từ lâu đã nghe danh Lỗ Túc, một hôm, dẫn theo trăm tên lính đến nhà bái kiến, và xin trợ cấp lương thực. Nhà Lỗ Túc có hai kho thóc, mỗi kho chứa ba ngàn hộc lương thực, Lỗ Túc liền chỉ vào một kho thóc, tặng toàn bộ cho Chu Du. Sự hào phóng của Lỗ Túc khiến Chu Du vô cùng cảm động, hai người từ đó kết làm bạn thân.
Về sau, Viên Thuật nghe được chuyện của Lỗ Túc, bèn bổ nhiệm ông làm Huyện trưởng Đông Thành, nhưng Lỗ Túc quan sát Viên Thuật thấy ông ta cai trị chính sự không có phương pháp, không phải người có thể cùng làm nên đại sự, bèn dẫn gia quyến cùng trăm thiếu niên hào kiệt đến đầu quân cho Chu Du ở Cư Sao.
Năm Kiến An thứ ba (năm 198 SCN), Tào Tháo phong Tôn Sách làm Thảo Nghịch tướng quân, phong tước Ô hầu, lại kết thông gia với nhà họ Tôn, coi như công nhận địa vị quan trọng của họ Tôn ở phương Nam.
Năm đó, có lẽ cũng là thời cơ chín muồi. Chu Du dẫn Lỗ Túc, nhân cơ hội từ Cư Sao vượt sông, đến đầu quân cho Tôn Sách. Chu Du và Tôn Sách, sau hơn hai năm xa cách, cuối cùng cũng vui mừng gặp lại.
Tôn Sách gặp Lỗ Túc, cũng cảm thấy Lỗ Túc là người phi phàm. Không ngờ, Giang Bắc bỗng truyền đến tin bà nội của Lỗ Túc qua đời, Lỗ Túc đành phải để gia quyến ở lại phương Nam, một mình trở về Đông Thành chịu tang.
Chu Du giúp Tôn Sách chinh phạt Giang Đông với chiến tích xuất sắc, cuối cùng khiến Viên Thuật chú ý đến tài năng của Chu Du, Viên Thuật muốn trọng dụng Chu Du làm tướng lĩnh. Chu Du thấy Viên Thuật "cuối cùng cũng không làm nên trò trống gì", lại không tiện từ chối thẳng thỉnh cầu của Viên Thuật, bèn tự mình xin đến Cư Sao, vùng đất xa xôi ở phương Nam làm Huyện trưởng. Như một sự sắp đặt của số phận, trong khoảng thời gian ở Cư Sao, Chu Du đã quen biết một người bạn quan trọng suốt đời - Lỗ Túc.
Quét sạch Giang Đông
Việc Chu Du chạy về phương Nam khiến Tôn Sách vui mừng khôn xiết. Ông vội vàng cho xây nhà, ban tặng của cải vô số kể cho Chu Du, đồng thời đích thân sắp xếp một bữa tiệc lớn để chào đón Chu Du.
Trong bữa tiệc, Tôn Sách giới thiệu với mọi người: "Công Cẩn có tài năng phi thường, kết giao với ta từ thuở thiếu thời, tình như ruột thịt. Năm xưa từ Đan Dương dẫn quân lính và thuyền lương đến giúp ta cùng làm nên nghiệp lớn, nói về công lao, những món quà này cũng không đủ để báo đáp đại ân của Chu Du! [2]" Tôn Sách phong Chu Du làm Kiến Uy trung lang tướng, khi đó cả hai đều mới hai mươi tư tuổi.
Sau đó, Tôn Sách và Chu Du liên thủ đánh hạ thành Uyển, lần lượt cưới hai chị em Đại Kiều, Tiểu Kiều, mỹ nữ tuyệt sắc giai nhân của vùng, trở thành giai thoại. Tôn Sách, Chu Du trở thành anh em cột chèo, quan hệ càng thêm khăng khít.
Tiếp đó, Tôn Sách lại cùng Chu Du liên thủ, tấn công kẻ thù giết cha là Hoàng Tổ. Tuy không bắt được Hoàng Tổ, nhưng họ đã tiêu diệt được hàng vạn quân địch, bình định hai quận Dự Chương và Lư Lăng, khiến cả phương Nam chấn động. Chu Du từ đó được lệnh trấn giữ trọng yếu chiến lược Ba Khâu.
Cầu thành trong một ngày
Chu Du hỗ trợ Tôn Sách chinh chiến Giang Đông, thể hiện tài năng xuất chúng phi phàm. Truyền thuyết kể rằng, có lần, ông được lệnh men theo sông tiến về phía đông đến vùng Kiến Nghiệp (nay là Nam Kinh), chỉ thấy một con sông chắn ngang trước mặt, cản trở đường đi. Trước mắt sông sâu nước chảy xiết, ngay cả một cây cầu nhỏ cũng không có, người ngựa đều bị chặn lại bên này sông không qua được.
Chu Du gọi quan địa phương đến hỏi: "Sao không có cầu?" Quan địa phương ấp úng không trả lời được, Chu Du không vui nói: "Nơi này là vùng đất quan trọng về phòng thủ sông, sao có thể không có cầu?" Chu Du liền chỉ cây roi dài ra lệnh: "Lập tức cho xây dựng!" và hạ lệnh "Trong vòng một ngày phải xây xong cầu!"
Mọi người nghe xong đều sững sờ, "Trong vòng một ngày làm sao xây được cầu?"
Chỉ thấy Chu Du đích thân ngồi chỉ huy, cho người dỡ bỏ một cây cầu đá cũ kỹ bỏ hoang gần đó, vận chuyển vật liệu đến xây cầu mới, chưa đầy một ngày công phu, quả nhiên cầu đã xây xong. Người đời sau gọi cây cầu Chu Du xây là "cầu Chu Lang", đến nay trên mặt cầu vẫn còn lưu lại dấu chân ngựa rõ ràng của Chu Du cưỡi.
Chu Du múa kiếm, ý tại ngôn ngoại
Tào Tháo ở phương Bắc rất khao khát nhân tài. Nghe nói Chu Du trẻ tuổi tài cao, văn võ song toàn, ông bèn phái Tưởng Cán, người có tài ăn nói và có quen biết với Chu Du, đến Ngô Quận để thuyết phục Chu Du đầu quân.
Tưởng Cán, tự Tử Dực. Chu Du tiếp kiến người bạn cũ này và hỏi thẳng: "Tử Dực, ngươi vất vả vượt sông đến đây, là muốn làm thuyết khách cho họ Tào sao?"
Tưởng Cán vội đáp: "Tôi và ngài là đồng hương, lâu ngày không gặp, nghe danh tiếng lẫy lừng của ngài, nên nhân tiện ghé thăm phong thái cao nhã, sao ngài lại nói tôi đến làm thuyết khách, chẳng phải là nghi ngờ tôi sao?"
Chu Du thản nhiên mỉm cười đáp: "Tử Dực, tài nghệ âm nhạc của ta tuy không bằng các bậc thầy thời xưa như Khôi Hòa, Sư Khoáng, nhưng nghe tiếng đàn của ngươi, cũng đủ hiểu ý tứ trong đó rồi."
Chu Du mời Tưởng Cán dự tiệc. Trong bữa tiệc, Chu Du hứng khởi, đứng dậy múa kiếm và ngâm nga bài
Tôn Sách và vị thần tiên Vu Cát
Tuy nhiên, những ngày tháng Tôn Sách và Chu Du cùng nhau tung hoành ngang dọc, đắc ý chẳng kéo dài được bao lâu.
Năm Kiến An thứ 5 (năm 200), quân đội của Viên Thiệu và Tào Tháo đối đầu nhau ở Quan Độ, trận chiến này sẽ quyết định ai là người thống nhất phương Bắc, tình hình vô cùng căng thẳng. Tôn Sách vốn là người có chí lớn, mong muốn được như cha mình, tận tâm với nhà Hán và gây dựng sự nghiệp. Vì vậy, Tôn Sách dự định nhân lúc hai bên giao chiến, sẽ bí mật tấn công Hứa Đô, đón Hán Hiến Đế.
Tôn Sách có thói quen cưỡi ngựa đi săn một mình, hôm đó, như thường lệ, chàng một mình cưỡi ngựa đi trên đường mòn trong rừng núi, lại bị kẻ thù cũ phục kích, bị ám sát, hưởng dương 26 tuổi.
Tuy nhiên, cũng có nhiều tài liệu cho thấy, cái chết sớm của Tôn Sách có thể do một nguyên nhân khác.
Thời vua Thuận Đế, có một người ở đất Lang Nha tên là Cung Sùng đến yết kiến, dâng lên một cuốn sách thần kỳ tên là "Thái Bình Thanh Lĩnh Đạo", nói rằng đây là do sư phụ của ông ta là Vu Cát ở Khúc Dương đạt được. Hơn năm mươi năm sau, đạo sĩ Vu Cát trăm tuổi lại xuất hiện ở Giang Đông truyền đạo, ông ta xây dựng tinh xá, truyền dạy đạo thư, dùng phù thủy chữa bệnh cho mọi người, có rất nhiều tín đồ ở địa phương .
Lúc bấy giờ, Tôn Sách xuất binh chuẩn bị vượt sông, đúng lúc gặp hạn hán, lâu ngày không mưa. Một hôm, Tôn Sách thấy mọi người vây quanh Vu Cát, rất tức giận, sai người bắt Vu Cát trói ngoài trời nắng gắt, ra lệnh cho ông ta cầu mưa, nếu cầu được mưa xuống thì sẽ tha, nếu không sẽ xử tử.
Chẳng bao lâu sau, mây đen kéo đến, đến giữa trưa thì quả nhiên mưa như trút nước, khe suối đều tràn đầy. Quân sĩ rất vui mừng, cho rằng Vu Cát nhất định sẽ được tha, liền hớn hở đến chúc mừng an ủi Vu Cát, nhưng Tôn Sách vẫn nhất quyết xử tử Vu Cát. Thê thiếp của các tướng sĩ đều đến cầu xin Tôn Thái phu nhân, mẹ của Tôn Sách, Tôn Thái phu nhân cầu xin cho Vu Cát: "Vu tiên sinh giúp đại quân cầu phúc, chữa bệnh cho tướng sĩ, con không thể giết ông ấy."
Lần này, Tôn Sách không nghe lời mẹ khuyên can, giết chết Vu Cát. Quân sĩ rất đau buồn, lén chôn cất thi thể cho Vu Cát. Đêm hôm đó, bỗng nhiên nổi lên một đám mây bao phủ thi thể của Vu Cát. Sáng hôm sau, thi thể đã không biết đi đâu.
Không lâu sau, Tôn Sách vốn thích săn bắn, bèn dẫn theo vài người hầu ra ngoài săn bắn hươu, con ngựa mà Tôn Sách cưỡi phi một mạch bỏ xa đám người hầu ở phía sau, lúc này Tôn Sách gặp phải người của địch, trong lúc hỗn loạn, Tôn Sách bị trúng tên vào má, chạy về doanh trại.
Thầy thuốc dặn dò chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt thì ba tháng sẽ khỏi. Nhưng Tôn Sách khi ngồi một mình thường thấy bóng dáng Vu Cát xuất hiện bên cạnh, cảm thấy rất kinh hãi. Một lần, khi soi gương, chàng nhìn thấy Vu Cát trong gương, quay đầu lại thì không thấy Vu Cát đâu. Mấy lần như vậy, cuối cùng Tôn Sách không nhịn được nữa, tức giận lao vào trước gương gầm lên, vết thương liền nứt ra, không chữa được mà chết. (Còn tiếp)
Theo The Epoch Times
Minh Nguyệt