Biết đủ thường cảm thấy an vui
Có câu nói như vậy: “Tri túc thường lạc”, nghĩa là: “Biết đủ thường cảm thấy an vui. Một người biết đủ sẽ không bị dục vọng nuốt chửng, và biết khi nào nên dừng lại; còn như một người không biết đủ sẽ bị ham muốn nuốt chửng, và sẽ làm đủ mọi cách để thỏa mãn dục vọng của mình.
Kỳ thực, thay vì đứng bên nước khao khát mong bắt được cá không bằng trở về nhà đan lưới để bắt cá; thay vì ghen tị với những điều tốt của người khác, chi bằng hãy tán thưởng cái tốt của mình, người biết đủ thường luôn có được cuộc sống tốt đẹp hơn.
Có một cô gái tên Trương Bạch Các một dạo từng trở nên nổi tiếng trên mạng cùng với cha nuôi của mình là Trương Song Kỳ. Mọi người đều khen cô là người con hiếu thảo, hiểu chuyện và có năng lực.
Câu chuyện bắt đầu từ một buổi chiều năm 1997, trên đường đi làm về, Trương Song Kỳ (Hà Nam, Trung Quốc) thấy một đứa trẻ khoảng vài tháng tuổi nằm trong chiếc khăn quấn để bên vệ đường. Người đàn ông hiền từ này khi đó vẫn chưa kết hôn bởi gia cảnh quá nghèo, ông liền ôm đứa bé về nhà, quyết định nhận đứa bé làm con nuôi và đặt tên là Trương Bạch Các.
Tuy nhiên, việc nuôi dạy một đứa trẻ không đơn giản. Ông Trương đã hơn 50 tuổi, bởi hoàn cảnh gia đình nghèo khó, khiến ông chưa từng kết hôn và sinh con, nên ông không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ. Khi thấy con cần sữa, ông Trương nghe lời chỉ dẫn của mọi người, tìm đến những phụ nữ trong làng mới sinh con, hoặc xin sữa dê của các hộ gia đình cho đứa bé uống.
Biết rằng việc nuôi con sẽ cần nhiều tiền, ông Trương đã làm rất nhiều việc: làm ruộng, chăn cừu, nhặt phế liệu, đến các nhà máy địa phương làm thợ nguội…
Theo cách này, tuy điều kiện kinh tế của hai cha con eo hẹp, nhưng trong nhà luôn rộn rã tiếng cười. Trương Bạch Các cũng đang từ từ lớn lên. Cô bé rất ngoan ngoãn, không bao giờ đòi bố cho mình bất cứ thứ gì, thay vào đó, sau giờ học, cô ra đồng phụ bố công việc đồng áng.
Nhưng khi đến tuổi vị thành niên, Trương Bạch Các bắt đầu có sự so sánh. Cô cảm thấy tự ti khi các bạn trong lớp đều mặc quần áo đẹp, mỗi khi tan trường có bố mẹ đến đón, thậm chí có phụ huynh còn lái xe ô tô đến. Trong khi đó, Trương Bạch Các chỉ có một người cha lúc nào cũng hôi hám vì đi nhặt rác. Bản thân cô luôn mặc những bộ quần áo cũ rách.
Khi bị bạn bè chế giễu, cô bắt đầu tin rằng tại cha nên cô mới bị như vậy. Từ đó, cô không muốn cha nuôi xuất hiện ở trường của mình nữa. Cô cũng không thích trò chuyện cùng cha mỗi khi về nhà.
Trương Song Kỳ dần hiểu ra mọi chuyện. Ông thấy tội lỗi vì đã không thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Khi Trương Bạch Các vào cấp 3, cô vẫn luôn tức giận vì những bữa ăn trưa cha chuẩn bị cho cô không hề ngon như các bạn. Cho đến một ngày, cô về nhà đột xuất vào buổi trưa, cô thấy trên bàn ăn của cha chỉ có một ít bánh bao nguội, bên cạnh chỉ có một ly nước lạnh. Cô nhận ra rằng, bữa ăn của cô ngon hơn của cha rất nhiều. Cô cũng hiểu ra rằng, cha đã dành những thứ tốt đẹp nhất trong khả năng của mình cho cô.
Trương Bạch Các nảy ra suy nghĩ, cô muốn hoàn thành việc học càng sớm càng tốt, sau đó kiếm tiền nuôi cha.
Sau 3 năm trung học, điểm của Trương Bạch Các không tệ và cô có thể vào một trường đại học tốt. Nhưng cô lại lựa chọn đi làm ngay sau khi tốt nghiệp vì học phí đại học vượt xa khả năng chi trả của gia đình. Vả lại, cô cũng không muốn cha của mình phải vất vả nhiều nữa nên đã lên thành phố tự bươn trải.
Nhờ biết nắm bắt được xu hướng, Trương Bạch Các bắt đầu bán mỹ phẩm trên nền tảng trực tuyến. Vạn sự khởi đầu nan, nhưng nhờ sự bền bỉ và chăm chỉ, dần dần cô kinh doanh mát tay hơn, thậm chí thành lập công ty riêng và kiếm được thu nhập rất tốt.
Người cha nuôi bấy giờ qua mọi lăn lộn của cuộc sống cũng đã 70 tuổi rồi, sức khỏe yếu dần. Một lần, người hàng xóm phát hiện Trương Song Kì gục trên mặt đất nên đã gọi ngay cho Trương Bạch Các, người đang làm việc bên ngoài.
Qua điện thoại, Trương Bạch Các khóc nức nở. Cô cũng tự nhận thấy rằng mình mới chỉ tập trung vào sự nghiệp mà không quên mất người cha già ở quê của mình cũng cần được chăm sóc, chứ tiền bạc giờ với cha cũng chẳng là điều cần thiết nữa. Sau nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng cô quyết định rằng khi tình trạng của cha khỏe trở lại, cô sẽ bán công ty và cùng cha đi du lịch khắp nơi.
Năm 2021, Trương Bạch Các có công ty giá trị hàng triệu tệ, sự nghiệp đang phất lên. Tuy nhiên, cô đã kiên quyết bán công ty, mua một chiếc RV và đưa cha đi du lịch.
Hai cha con đã đến Hải Nam để thưởng thức phong cảnh nhiệt đới; đến Vân Nam và Quý Xuyên để thưởng thức món ăn đặc biệt ở đó; xem những con gấu trúc khổng lồ và đến Tân Cương để trải nghiệm các phong tục dân tộc khác nhau.
Nhiều người khen Trương Bạch Các là người con hiếu thảo nhưng trong lòng cô, những điều này chẳng thấm vào đâu so với lòng tốt và công ơn mà cô đã nhận từ cha.
Kỳ thực, mặt chính diện trong câu chuyện là về tình yêu thương và sự hy sinh, nhưng khi nhìn lại mặt sau của câu chuyện, điều gì đã mang đến sức mạnh to lớn cho hai cha con khiến cả hai có được cuộc sống tốt đẹp như vậy? Kỳ thực chính là một tâm thái biết đủ.
Hai cha con tuy học vấn thấp, hồi xưa sống trong một ngôi nhà tranh đổ nát, ăn rau rừng cỏ dại, quần áo mặc trên người cũng là đồ thừa của người khác cho tặng. Nhưng họ rất biết đủ, cũng rất vui vẻ. Chính tâm thái biết đủ đã mang lại cho họ niềm tin để sống và khiến cuộc sống của họ ngày một tốt đẹp hơn.
Trên thực tế, con người nên hài lòng với hiện tại và bằng lòng với những thứ trước mắt, thì mới có thể kinh doanh cuộc sống của mình tốt hơn và sống một cuộc đời hạnh phúc.
Nếu không biết đủ thì sẽ đứng núi này trông núi nọ, nhìn thấy phía trước có kho báu, liền vội chạy đến nhặt lên. Khi đến gần mới nhận ra đó chỉ là ảo ảnh. Khi quay đầu lại thì đã mất đi niềm hạnh phúc ban đầu.
Biết đủ ở đây không phải là đòi hỏi những món sơn hào hải vị, quần áo đắt tiền, xe hơi sang trọng và biệt thự. Biết đủ có nghĩa là dù hàng ngày dù bạn cơm canh đạm bạc, áo quần đơn giản, trong tâm bạn vẫn thấy rất vui vẻ và cảm thấy cuộc đời thật đáng sống.
Mọi việc trong đời đều có nhân quả, nhân quả tuần hoàn, đó là điều không ai có thể tránh được. Nếu trong tâm bạn ôm giữ thiện niệm, thì dù có mất đi cũng sẽ tìm lại được. Mọi thứ đều có quy luật của nó, quan trọng là bạn đối đãi như thế nào.
Nếu bạn có thể làm một người thiện lương, tích lũy phúc đức, cuộc sống tự nhiên ngập tràn hạnh phúc.
Theo Taoroudan
Thiện Quân