Cảm ngộ Tây Du Ký- Kỳ thực nhân gian chỉ là sân khấu kịch do Thần tạo nên

Cảm ngộ Tây Du Ký- Kỳ thực nhân gian chỉ là sân khấu kịch do Thần tạo nên
Tranh Tây Du Ký ở Trường Lang, Di Hòa Viên. (Ảnh dẫn qua Soundofhope)

Có người nói: "Nếu bạn có thể thật sự hiểu được Tây Du Ký, thì bạn đã thấu hiểu hết thảy mọi khổ nạn trên thế gian, cũng là hiểu được ý nghĩa thật sự của cuộc đời này."

Trong lời mở đầu của tác phẩm Tây Du Ký, Ngô Thừa Ân viết:

“Phúc tái quần sinh ngưỡng chí nhân,
Phát minh vạn vật giai thành thiện.
Dục tri tạo hóa hội nguyên công,
Tu khán Tây Du thích ách truyện”.

Dịch thơ:

Che chở khắp nhờ ơn trời đất.
Phát minh ra muôn vật tốt thay.
Muốn hay tạo hóa công dày,
Tây Du truyện ấy đọc ngay đi nào.

Thuở nhỏ đọc và xem Tây Du, đại chiến 300 hiệp, chỉ là xem náo nhiệt. Trải qua khổ nạn nửa đời người và đọc lại tác phẩm, mới biết nó chứa đầy chân ngôn: từng chữ là Phật lý, mỗi  câu đều là kinh văn; mới thấu hiểu được hết thảy sự vật trên thế gian đều là Thần Phật an bài.

Thần và Phật vì muốn sắp xếp các việc lớn nơi thế gian, cần tạo ra đủ mọi người làm việc ở các ngành nghề khác nhau và đủ loại điều kiện để mọi việc diễn ra. Như Lai đã an bài cho Kim Thiền Tử hạ thế, đi Tây phương thỉnh kinh, thực ra đó là con đường để Kim Thiền Tử tu thành chính quả. Ma nạn đã trải qua trên đường đi đều vượt quá khả năng của con người.

Cho nên, từ niên đại vô cùng xa xưa, các vị thần và Phật đã tạo ra Tôn Ngộ Không, thiết lập các điều kiện, ban cho ông tất cả các loại năng lực, ban cho ông đầu đồng xương sắt, hỏa nhãn kim tinh, có thể lên trời xuống đất. Chỉ như vậy mới có thể bảo vệ được Đường Tăng đến được Tây phương đắc chân kinh.

Tuy nhiên, Ngộ Không dù tài năng lớn đến đâu, cũng không thể một mình xử lý mọi việc và cần có người hỗ trợ. Bồ Tát Quán Thế Âm vì thế đã đưa Bát Giới và Sa Tăng đến, ngựa bình thường tại nhân gian không thể đủ sức đi tới Tây phương, vì vậy Bồ Tát Quán Thế Âm đã yêu cầu tam thái tử của Tây Hải Long Vương vốn là một con rồng biến thành một con bạch mã, làm vật cưỡi giúp Đường Tăng có thể tới Tây Thiên thỉnh kinh. Trong bốn thầy trò Đường Tăng và bạch long mã, chỉ có Tam Tạng là mang thể xác phàm tục. Mặc dù cùng đồng hành nhưng mỗi người lại có điều khoản tu luyện khác nhau, tự có nhiệm vụ cần hoàn thành khác nhau, tất cả đều là công lao và thành quả của người tu hành. 

Tây Du Ký

Nhân thân nan đắc (Thân người khó được)

Trong hồi thứ 22 của "Tây Du Ký", có một cuộc đối thoại giữa Bát Giới và Ngộ Không như sau:

" Hành Giả nói:  Chú hiểu làm sao được! Mỗi một cân đẩu vân của lão Tôn đi được mười vạn tám nghìn dặm. Năm bảy nghìn dặm đối với lão Tôn chỉ có hai cái gật đầu, một cái vặn mình là tới nơi, có gì là khó!

Bát Giới nói: Này anh, nếu dễ như vậy, thì anh cõng quách sư phụ, gật đầu, cúi người vài cái là sang qua, việc gì phải đánh nhau vất vả với yêu quái nữa?

...

Bát Giới nói: - Sư phụ thịt xương phàm tục nặng như núi Thái Sơn, tôi cõng làm sao được, phải nhờ cân đẩu vân của anh mới được.

Hành Giả nói:  Phép cân đẩu vân của tôi cũng từa tựa như phép cưỡi mây vậy, chỉ có điều đi được xa hơn thôi. Chú không cõng được, thì tôi cũng chịu không cõng được. Từ xưa đã có câu nói: “Cắp Thái Sơn nhẹ như hạt cải dắt người phàm khó thoát bụi hồng”, đến như con yêu quái độc ác kia, dẫu có phép thuật cũng chỉ loanh quanh đi trên mặt đất thôi, không thể dắt nó lên trên không mà đi được. Những phép ấy lão Tôn này biết hết, kể cả phép tàng hình độn thổ nữa. Riêng sư phụ thì còn phải trải khắp các nước, chưa thể thoát khỏi bể khổ ngay được, vì vậy một tấc, một bước cũng khó. Chú và tôi chỉ làm công việc bảo vệ, giữ gìn tính mạng thầy an toàn, chứ không gánh đỡ khổ não cho thầy được, mà cũng không tự lấy được kinh đâu, dù có đến trước gặp đức Phật, thì Phật cũng chẳng giao kinh cho chú và tôi. Thế mới gọi là:

"Muốn nên sự việc dễ dàng
Bụng đây ắt phải coi thường như không"

Nếu không có thân người, dù năng lực có lớn đến đâu, cũng không thể tu luyện và không tu thành chính quả; chỉ có là người trần mắt thịt và nhục thân phàm trần, không có năng lực của thần tiên, nhưng có ý chí  kiên định,  chỉ cần có điều này để tu luyện Phật pháp, ắt sẽ tự có Thần Phật bảo hộ, trợ giúp để thành công, với thân người mới tu thành được chính quả Bởi vậy mới có đạo lý "Nhân thân nan đắc”.

Chỉ cần tâm nguyện chí thành, niệm niệm quy chính, sẽ thấy Linh Sơn

Trong hồi 24 Tây Du Ký, Tam Tạng hỏi: "Từ đây đến Lôi Âm bao xa?" Tôn Ngộ Không nói: "- Mười vạn tám nghìn dặm nữa. Mười phần còn chưa đi được một phần. Bát Giới hỏi: - Này anh, phải đi mấy năm nữa mới tới? Hành Giả đáp: - Đoạn đường này, cứ như sức hai chú, phải mười ngày mới tới. Sức tôi, đi gấp năm mươi lần hai chú, thì chưa đầy một buổi. Còn sư phụ thì đừng tưởng, đừng tưởng!

Đường Tăng hỏi:

- Ngộ Không, con nói bao giờ mới tới?

Hành Giả thưa:

- Sư phụ đi từ trẻ cho tới già, già rồi lại trẻ, một nghìn lần như vậy vẫn còn khó. Chỉ mong sư phụ thành tâm kiên tính, tâm tâm niệm niệm, suy nghĩ giác ngộ, là tới ngay Linh Sơn đó".

Hình ảnh Đường Tăng trong Tây Du Ký (Ảnh: Wiki)

Ngộ Không nói với Đường Tăng: Sư phụ đi từ trẻ cho tới già, già rồi lại trẻ, một nghìn lần như vậy vẫn còn khó. Chỉ mong sư phụ thành tâm kiên tính, tâm tâm niệm niệm, suy nghĩ giác ngộ, là tới ngay Linh Sơn đó". Đây chính là mục đích và con đường tu luyện của Đường Tăng. Dù có là Kim Thiền Tử chuyển sinh, mang nhục thân phàm trần này, chỉ có ý niệm của chính bản thân mình mới có thể chỉ đạo được bản thân mình còn người khác đều chịu bó tay. Con đường này chính là tu luyện tín niệm kiên định vào Phật Pháp của Đường Tăng, cuối cùng tới được Linh Sơn. 

Trong hồi thứ 100 của Tây Du Ký, Phật Tổ Như Lai nói: "Này thánh tăng, kiếp trước nhà ngươi là đồ đệ thứ hai của ta, tên gọi Kim Thiền Tử. Chính vì ngươi không chịu nghe thuyết pháp, coi thường đạo giáo của ta, nên ta đày linh hồn nhà ngươi xuống cõi Đông thổ. Nay mừng nhà ngươi đã quy y, giữ đạo Sa Môn, tuân theo giáo lý của ta, đi thỉnh chân kinh có nhiều công quả, vậy ta gia phong cho chính quả chức to là Chiên Đàn Công Đức Phật". 

Muốn tu thành chính quả cần phải vượt qua nhiều khổ nạn

Hồi thứ 35, Thái Thượng Lão Quân hiện trên mây nói: “Tôn Hành Giả, trả bảo bối cho ta”.

Ngộ Không nhảy lên mây hỏi rằng: “Ông đòi bảo bối nào chứ?”.

Lão Quân nói: - Hồ lô là thứ đựng linh đơn của ta, bình ngọc là thứ đựng nước của ta, bảo kiếm là thứ ta dùng luyện ma, chiếc quạt ta dùng quạt lửa, sợi dây kim tuyến là cái đai thắt áo bào. Còn hai yêu quái ấy: một là tiểu đồng coi lò vàng, một là tiểu đồng coi lò bạc. Chúng đã ăn cắp bảo bối của ta trốn xuống hạ giới. Ta đang đi tìm, nay nhà ngươi lập công bắt được rồi à?

Đại Thánh nói:  Ngài làm quan lâu năm mới thực vô lễ. Ngài đã thả lỏng cho người trong nhà làm điều xằng bậy. Phảixử ngài vào tội cai quản không nghiêm. Lão Quân nói:  Không can hệ gì đến ta, chớ có trách người. Việc này do Bồ tát ở ngoài biển, ba lần hỏi mượn ta, đưa chúng xuống đấy, để thử thách thầy trò các ngươi xem có thực lòng sang phương Tây không".

Nhìn suốt Tây Du Ký, chín chín tám mươi mốt nạn, quan nạn nào cũng phải vượt qua, mỗi bước đi đều gian nan. Nhưng đó chính là an bài cẩn thận từng bước từng bước một của Quan Âm Bồ Tát dành cho năm thầy trò Đường Tăng, muốn vượt qua chín chín tám mươi mốt khổ nạn này không hề đơn giản chút nào.

Con người sống trên thế gian này, có kẻ hưởng phúc có người thì khốn khổ, không phải tự nhiên như thế mà đều có nhân duyên tồn tại. Bất luận một người gặt hái được thành tựu gì cũng phải trải qua nhiều gian khổ, khó khăn chứ không hề dễ dàng. Có người cảm thấy mình không tầm thường; thật ra, thế gian này vốn chỉ là sân khấu kịch mà Thần Phật tạo hóa nên. Thần chính là chiểu theo nhân duyên thiện ác của mỗi người mà an bài kịch bản khác nhau cho mỗi từng nhân vật diễn xuất. Con người phải tôn kính Thần Phật, tuân theo Thiên Đạo, dù cho có gặp bất kỳ khó khăn, trắc trở nào cũng đều phải bỏ ác hành thiện, thì tự sẽ có Thiên Thần theo bảo hộ, mới có được hạnh phúc bình an.

Tu bỏ tâm tủi thân, kiêu ngạo giữ được tâm thái bình hòa mới có thể thành công

Tây Du Ký hồi thứ 15, Tôn Hành Giả níu lấy áo Bồ Tát không thả, nói:   Tôi không đi đâu, tôi không đi đâu. Đường sang

phương Tây xa xôi hiểm trở lại phải hộ vệ nhà sư phàm tục này, thì bao giờ mới tới nơi? Cứ bao nhiêu khó khăn rắc rối như thế này, thì đến tính mạng lão Tôn cũng chẳng còn, nói gì đến việc thành chính quả nữa? Tôi không đi đâu! Không đi đâu!”.

Bồ Tát nói: “Bồ tát nói:  Nhà ngươi trước kia chưa thành đạo người mà đã dốc lòng tu đạo. Nay thoát tai nạn rồi, lại sinh ra lười biếng sao? Môn phái ta lấy sự tịch diệt làm chân lý, cần phải có lòng tin tu thành chính quả. Nếu gặp cảnh ngộ khó khăn nguy hiểm, ta hứa sẽ giúp nhà ngươi, nói với trời đất giúp đỡ. Khi nào gặp hoạn nạn không tài nào thoát được, thì ta sẽ thân đến cứu nhà ngươi. Nhà ngươi lại đây, ta ban cho mấy phép này

Bồ tát ngắt ba chiếc lá dương liễu áp vào sau gáy Hành Giả, đoạn hô “biến”, liền hóa thành ba sợi lông cứu mạng, và dặn:  Khi nào gặp hoạn nạn không ai cứu giúp được hãy tùy cơ ứng biến mà dùng, nó sẽ cứu thoát hiểm nghèo. Hành Giả nghe những lời nói tốt đẹp ấy, bèn cảm tạ đức Bồ tát đại từ đại bi.

Tôn Ngộ Không (Ảnh: Epoch Times)

Tây Du Ký hồi thứ 57, Ngộ Không thấy Bồ Tát, liền vái lạy mà tuôn lệ không ngừng khóc. Bồ Tát nói: “Ngộ Không, đừng quá bi thương, hãy nói rõ ràng cho ta nghe, chớ khóc nữa, ta sẽ giải nỗi oan này cho ngươi”.

Ngộ Không rơi lệ bái lạy nói: “…Tôi từng được Bồ Tát cứu nạn, giáo hóa tu hành đi theo bảo hộ Đường Tăng sang Tây Thiên, trải qua không biết bao khó nạn đều là tôi xả thân liều mình cứu nguy, hóa giải ma nạn cho thầy. Không ngờ thầy tôi quên ơn phụ nghĩa, chẳng nghĩ lại tình nghĩa thiện duyên thầy trò, chẳng xét lẽ phải!”

“…Đường Tam Tạng không phân biệt phải trái. Tôi vì thầy trên đường bắt yêu trừ ma, đem hết sức lực bình sinh mà đánh giết yêu ma vậy mà thầy nói tôi là hành hung làm ác, không xem tôi là đồ đệ nữa, đuổi tôi đi, đã viết giấy đuổi làm chứng, vĩnh viễn không dùng tôi nữa”.

Sau đó, Đại Thánh quỳ lạy Như Lai mà bạch rằng: “Sư phụ con nhất định không quan tâm con nữa, con có đi theo cũng đuổi, vì người đã quyết lòng. Vì vậy xin Phật Tổ từ bi hãy niệm chú trút bỏ vòng kim cô này, con dâng trả lại cho Phật Tổ, rồi hoàn tục trở về”.

Phật Như Lai nói: “Ngươi chớ nghĩ lung tung, Quan Âm sẽ đưa ngươi đi gặp Tam Tạng mà nói giùm, nhất định Tam Tạng sẽ nhận lại ngươi. Hãy đi theo bảo hộ sư phụ ngươi cho tốt, sau khi thỉnh được chân kinh, ngươi cũng đạt thành chính quả”.

Không nói đến Đường Tăng đuổi Tôn Ngộ Không đi là đúng hay sai, chỉ nói đến Ngộ Không, có thể lên trời xuống đất, trừ yêu diệt ma, thật sự có thể bảo vệ được Đường Tăng, đạt được thành tựu viên mãn. Nhưng vì Ngộ Không năng lực quá lớn, nên ngạo khí tự nhiên cũng lớn. Thần Phật đều giảng tâm phải từ bi, tâm cao khí ngạo thì sẽ khó tu được tâm từ bi. Phật Như Lai biết rằng Đường Tăng mang thân người phàm thì sẽ khó phân biệt thị phi thật giả; cuộc hành trình này, Đường Tăng luôn nghe theo Trư Bát Giới xúi giục, niệm chú kim cô giày vò Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không dù cho có thành tâm bảo hộ, liều mạng giải cứu thế nào đi chăng nữa, thì cũng không lay chuyển được tâm ý của Đường Tăng. Phật chính là muốn tạo cơ hội cho Tôn Ngộ Không cảm thấy oan trái ủy khuất để vứt bỏ đi cái tâm cao ngạo kia; tâm bình khí hòa mới có thể tu thành.

Ngoài ra, Quan Âm Bồ Tát còn an bài Trư Bát Giới theo Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh. Trư Bát Giới này là hóa thân của dục vọng con người, thể hiện đầy đủ đậm nét con người tham sắc dục, tham ăn uống, lười nhác, thêu dệt nói dối, xúi giục ly gián… Không có biểu hiện ly gián các loại của Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không có thể đã giảm được rất nhiều oan khuất, nhưng như thế thì cũng khó mà tu bỏ được ngạo khí của Tôn Ngộ Không. Đến Linh Sơn, ngạo khí của Tôn Ngộ Không cũng đã được tiêu trừ, đắc được chính quả.

Hồi thứ 100, Như Lai nói: “Tôn Ngộ Không quy y Phật giáo, thật vui đã ức chế cái ác, phát dương cái thiện, trên đường có công hàng ma diệt quái, có thủy có chung, tấn thăng đại chức chính quả, phong ngươi làm Đấu Chiến Thắng Phật”.

Thành quả mà mỗi người xứng đáng đạt được

Chỉ có phối hợp với nhau mới thành công (Ảnh: Epoch Times)

Hồi thứ 100, Như Lai nói: “Trư Ngộ Năng, (…) ngươi tuy là người tu hành, có công bảo hộ Thánh tăng đi thỉnh kinh, nhưng vẫn còn cố chấp, sắc tình chưa dứt, vì có công gồng gánh, nay ta phong chức cho ngươi làm Tịnh Đàn sứ giả”.

Bát Giới liền ca thán: “Tại sao họ đều thành Phật, còn chỉ có con là làm Tịnh Đàn sứ giả?”.

Như Lai nói: “Tại nhà ngươi ăn khỏe tính lười, dạ dày thì to. Mà khắp bốn đại bộ châu trong thiên hạ, những nơi ngưỡng mộ Đạo ta rất nhiều, phàm làm các việc Phật sự, đều mời nhà ngươi làm Tịnh Đàn, đó cũng là một chức phẩm có được ăn uống, sao lại không tốt?”.  

Cùng một đường đồng hành, bốn người tu thành chính quả Kim Thân, chỉ riêng Trư Bát Giới đạt được chức Tịnh Đàn sứ giả, có thể ăn hết tất cả các cống phẩm khắp thiên hạ.

Còn Sa Tăng, từ khi đi theo Đường Tăng đến Tây Thiên, trên đường đi tận chức tận trách, thành tâm thành ý, cuối cùng tu thành chính quả La Hán. Hồi thứ 100, Như Lai nói: “Sa Ngộ Tịnh, ngươi vốn là Quyển Liêm Đại Tướng, (…) may mắn thay theo ta quy y thiện quả, thành kính tu trì, bảo hộ Thánh tăng, leo núi dẫn ngựa có công lao, nay ta phong cho con là Kim Thân La Hán”.

Như Lai cũng gọi Bạch Long Mã, nói: “Ngươi vốn là thái tử Tây Hải Long Vương. Quy y tu hành, nhưng mỗi ngày thiệt thòi ngươi suốt chặng đường đến Tây Thiên phải cõng Thánh Tăng, (…) nay ta phong chức cho ngươi là Bát Bộ Thiên Long”. Chỉ trong giây lát, Bạch Long Mã toàn thân biến hóa, thay da đổi sừng, toàn thân triển hiện lên kim lân, quai hàm dưới cằm sinh ra râu bạc, toàn thân sinh thụy khí, móng vuốt có mây lành.

Nhớ lại trước đây, hồi thứ 15, Bồ Tát nói với Ngộ Không: “Con rồng ấy có tội, ta đã tấu với Ngọc Đế, bảo hắn ở đây mà chờ, sau này sẽ làm ngựa cho sư phụ ngươi cưỡi. Nếu là con ngựa phàm từ Đông Thổ tới kia làm sao có thể vượt qua vạn thủy thiên sơn mà tới Tây Thiên được? Nên cần phải có Long Mã, mới có thể đi…”

Quan Âm Bồ Tát đã biến rồng thành ngựa, rồi nói: “Ngươi cần tu tâm mà tiêu đi nghiệp chướng, về sau sẽ công thành viên mãn, đạt được Kim Thân chính quả”. Tiểu Long tâm niệm lĩnh chỉ. Bạch Long Mã một đường cõng Thánh tăng, thành tâm tận lực, cuối cùng thực sự đã tu thành chính quả.

Khi đến Linh Sơn, Đường Tăng mới nói lời cảm tạ Ngộ Không. Hành Giả nói: “Đều là thầy trò chúng ta nương tựa nâng đỡ lẫn nhau. Cùng đi trên con đường tu luyện để mong đạt thành chính quả giải thoát, sư phụ đã vất vả bảo hộ, giáo hóa chúng con… Sư phụ, người nhìn xem phía trước cảnh đẹp thoát tục của hoa cỏ tùng trúc, loan phượng, hạc hươu, nếu so với chỗ yêu tà diễn hóa kia, chỗ nào là xấu chỗ nào mới là đẹp? Cái gì thiện cái gì hung?”. Tam Tạng cảm tạ mãi không thôi.

Trên thế gian, muốn đạt thành bất cứ điều gì, đều phải có sự đồng tâm hiệp lực, phối hợp lẫn nhau. Vợ chồng phải hiểu nhau, gia đình mới hòa thuận; cấp trên nếu có thể khiêm tốn thấu hiểu cấp dưới, thì sự nghiệp nhất định thành công; lãnh đạo quốc gia nếu như có thể tu đức yêu dân, nhất định đất nước sẽ hùng cường.

Làm người không cần quá tranh giành háo thắng; có năng lực như Tôn Ngộ Không còn phải tu bỏ đi tính cao ngạo mới có thể thành công. Làm người cũng không cần cảm thấy mình vô năng ủ rũ; như Sa Tăng và Bạch Long Mã, chỉ cần thành tâm hết sức hoàn thành việc bản thân nên làm, thì cũng đều đạt được thành công.

Theo Soundofhope
Bình Nhi

Đọc tiếp