Đời này, không cầu ngàn người thương xót, chỉ cầu một người thấu hiểu
Người sống trên đời, ai cũng truy cầu hạnh phúc, ai cũng muốn được sống tốt hơn. Thế nhưng ít người hiểu được rốt cuộc đâu mới là ý nghĩa lớn nhất đời người, phải chăng là tiền tài, mỹ nữ, bạc vàng hay quyền lực, danh lợi?
Không cầu bạn bè đông đúc, chỉ cầu một người tri kỷ. Không cầu tiền tài vô số, chỉ cần đủ tiêu đủ dùng. Có một hạnh phúc gọi là "vừa đủ". Tiền tài là để tiêu xài. Đủ chi dùng là phúc đức, có quá nhiều sẽ biến thành mối lo lắng bất an.
Không cầu ngàn người thương xót, chỉ cầu một người thấu hiểu. Không cầu nhà cao cửa rộng, chỉ cầu một mái ấm nhỏ yêu thương. Nhà cửa là để trú ngụ, đừng biến thành gánh nặng cuộc đời. Bất luận lớn hay nhỏ, người ở trong đó thấy vui là được. Nhà ở đâu không quan trọng, bởi phong thủy tốt nhất là tâm thái.
Không cầu siêu xe hào nhoáng, chỉ cầu cả đời bình an. Không cầu áo quần đẹp đẽ, chỉ cầu ăn mặc lịch sự. Xe cộ là phương tiện đi lại, đừng biến thành công cụ để khoe khoang. Lái xe gì không quan trọng, miễn đi bình an về vui vẻ là được.
Không cầu học rộng tài cao, chỉ cầu tư tưởng phong phú. Không cầu địa vị hiển hách, chỉ cầu công việc thuận lợi. Danh thế là kết quả của sự phấn đấu rèn luyện, không phải đặc quyền. Có danh thế vừa phải là phúc phận, bằng như danh quá cao thế quá mạnh thì cũng khó lòng được yên.
Không cầu đời người huy hoàng, chỉ cầu cả đời không hối tiếc. Không cầu vạn sự viên mãn, chỉ cầu mọi chuyện vừa vặn. Cuộc sống không nhất thiết phải đại phú đại quý, mà chỉ cần mỗi ngày trôi qua đều có ý nghĩa là được.
Những theo đuổi, truy cầu của con người, dẫu dùng danh từ hoa mỹ nào đi nữa thì rốt cuộc cũng đều xuất phát từ lòng tham, muốn được hơn người, thỏa mãn dục vọng. Nhưng không phải lúc nào mong cầu mà cũng có được. Mọi nỗi phiền muộn của đời người dường như đều xuất phát từ bi kịch ấy, bi kịch vỡ mộng.
Tất nhiên mong cầu cũng không hẳn là việc xấu. Nhưng mong cầu thái quá đến độ cực đoan thì lại khác. Những người có tâm mong cầu quá mạnh mẽ sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, hại người hại mình, thản nhiên làm ra những việc ác.
Nhưng càng hành ác thì họ lại càng tổn hao phúc đức, không có phúc báo. Mà càng không có được những điều mình mong muốn, họ lại càng theo đuổi, bám riết không buông, cuối cùng lạc trong cái vòng luẩn quẩn: Truy cầu – hành ác – truy cầu.
Cuộc đời biết đủ thường vui. Người sống tùy duyên, thuận theo đạo Trời, có tâm hành thiện thì cuối cùng cũng đắc được những gì đáng nên có. Biết hài lòng với hiện tại của mình, với những điều mình đang có hôm nay chính là một loại hạnh phúc lớn nhất. Bởi bạn biết đấy, quá khứ chỉ là hoài niệm còn tương lai hãy còn như đám mây mù mờ mịt, không sao đoán định.
Minh Nguyệt