Đời người ngắn ngủi, hãy dành thời gian cho những người và những việc xứng đáng

Đời người ngắn ngủi, hãy dành thời gian cho những người và những việc xứng đáng
Hãy để cuộc sống của chúng ta giống như một bức tranh đầy màu sắc, ngập tràn những khả năng và vẻ đẹp vô tận. (Ảnh: Public domain)

Đời người chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, chúng ta hãy dành thời gian quý báu của mình cho những người và những việc xứng đáng…

Cuộc đời này sẽ không có câu nói nào có thể khiến bạn đại triệt đại ngộ ngay tức thời. Điều thực sự có thể khai mở trí tuệ cho bạn thường là những trải nghiệm khắc cốt ghi tâm, khi ở đúng thời điểm, câu nói đó sẽ giống như que diêm ném vào đống hỏa dược, ngay lập tức khai mở tất cả tư duy trong đầu não của bạn.

Khi con người ta đến tuổi trung niên, sau khi đã trải qua tình đời ấm lạnh trong mối quan hệ giữa con người và tận mắt chứng kiến ​​sự đời biến ảo vô thường, tại một thời điểm nào đó chúng ta sẽ lĩnh ngộ một số đạo lý sau đây.

1. Rồi có một ngày, ta chợt hiểu ra rằng:

Lòng người như dòng suối uốn lượn, việc đời như dãy núi trùng trùng điệp điệp; lòng người phức tạp lại hay thay đổi, việc đời đôi lúc không sao lường trước được.

Những người đối tốt với ta, ta sẽ càng thêm trân trọng; những người tổn thương ta, thì hãy để họ bước ra khỏi cuộc đời mình; những người tính kế với ta, thì chỉ được lần này thôi, sẽ không có lần sau nữa.

Ủy khuất mà nói ra được, kỳ thực không thể coi là ủy khuất thật sự; một người nói yêu ta nhưng lại đi theo người khác, thì đó không phải là một người thật sự yêu ta.

Chỉ cần chúng ta không dễ dàng bỏ cuộc, thì mọi thất bại trong quá khứ sẽ trở thành động lực để chúng ta tiến về phía trước. Những người cố gắng hạ gục bạn, cuối cùng sẽ chỉ khiến bạn mạnh mẽ hơn mà thôi.

Đời người mấy chục năm, nhìn vào tưởng chừng rất dài, nhưng thực chất chỉ là một phút thoáng qua. Chỉ có người cười đến phút cuối cùng mới là người chiến thắng thực sự.

2. Một ngày kia, ta bỗng hiểu ra:

Cuộc sống là mỗi bước một dấu chân của mình in ra, không ai có thể gánh chịu những sóng gió, thăng trầm của cuộc đời thay cho chúng ta được.

Bước đi trên cõi đời này, không ai được cuộc đời dành cho sự ưu đãi đặc biệt cả, cũng không có chuyện cuộc sống của ai dễ dàng hơn ai.

Thế giới người trưởng thành giống như một chiếc bình pha chế chứa đầy nhiều hương vị khác nhau. Cuộc sống đan xen với công việc, nỗi đau hòa lẫn cùng tiếng cười. Nhà Phật thường giảng “Đời là bể khổ”, có lẽ đây mới chính là trạng thái bình thường của cuộc sống.

Không ai sinh ra đã mạnh mẽ, chỉ sau khi kinh qua bao phen vấp ngã, người ta mới biết nỗ lực và trở nên mạnh mẽ hơn. Trên đời cũng không có cuộc sống của ai là thuận buồm xuôi gió, mà chỉ có người một lòng dũng cảm đương đầu với bão giông.

Người sống trên đời, chắc chắn sẽ gặp phải các loại khó khăn và trở ngại, nhưng chúng ta chớ nản lòng thoái chí, càng không nên từ bỏ dễ dàng. Chỉ cần bạn bền gan vững chí, mọi khó khăn đều có thể khắc phục.

Đường đời đầy rẫy sỏi đá, chông gai, sướng khổ, vui buồn, bạn đều phải tự mình vượt qua. Chỉ khi kinh qua mưa gió, chúng ta mới có thể thấy được cầu vồng lộng lẫy; chỉ khi vượt qua thử thách của cuộc đời, chúng ta mới có thể một đường thẳng tiến, nghênh đón bầu trời đẹp đẽ trong xanh.

3. Một ngày kia, ta chợt hiểu ra: 

Mọi việc đều nên giữ một tâm thái cởi mở và để mọi thứ diễn ra theo cách của nó. Nếu nó là của ta thì cuối cùng nó cũng sẽ là của ta; nếu nó không phải của ta, thì dù có ra sức cưỡng cầu cũng chẳng ích gì.

Trong cuộc sống, thật khó có chuyện mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, càng không có chuyện mọi việc đều như mình mong muốn. Nếu bạn quá quan tâm, chỉ sẽ tăng thêm phiền não cho chính mình; nếu bạn quá chấp trước, kết quả chỉ thêm nhiều sự thất vọng hơn.

Trong cuộc hành trình dài đằng đẵng này của cuộc đời, đừng để tiếc nuối, đau khổ và dằn vặt ngập tràn trái tim mình.

Những người đã rời xa, hãy học cách buông bỏ; những việc đã qua, hãy học cách quên đi. Suy cho cùng, cuộc sống là nên về tương lai, chứ không phải quá khứ.

Mọi thứ đã mất đi, thực tế có thể chúng chưa bao giờ thực sự thuộc về ta, thế nên việc cảm thấy tiếc nuối và phiền não về nó thật không chút ý nghĩa gì. Con người ta phải học cách tiến về phía trước, nhìn về phía trước, có vậy, tương lai mới ngập tràn hy vọng.

Thực sự không cần phải lãng phí thời gian vào những điều không vui đó. Mọi việc hãy cứ thuận theo tự nhiên, không cần phải lo lắng.

4. Đến một ngày, ta chợt hiểu ra:

Cha mẹ mãi luôn là người yêu thương ta nhất, vậy nên ta nhất định phải biết cảm ân.

Có lẽ, thuận theo năm tháng trôi qua, sự giúp đỡ của cha mẹ dành cho ta có thể sẽ giảm dần, nhưng họ vẫn dành cho ta tất cả những gì họ có mà không chút dè dặt, cũng không bao giờ đòi hỏi sự báo đáp.

Trong cuộc sống, có lẽ bạn cũng đã từng được rất nhiều người đứng ra giúp đỡ, và bạn biết ơn họ từ tận đáy lòng. Tuy nhiên, đối với cha mẹ, những người đã cho bạn sự sống và dưỡng dục, có thể bạn chưa bao giờ bày tỏ dù chỉ một vài lời biết ơn.

Điều sai lầm lớn nhất của đời người là chúng ta luôn quen thể hiện mặt tốt nhất của mình với người ngoài, nhưng lại để lại mặt xấu nhất cho cha mẹ, chỉ vì chúng ta thừa biết rằng cha mẹ sẽ không bao giờ so đo với chúng ta, mà họ sẽ luôn bao dung và tha thứ cho chúng ta.

Nhưng thời gian là vô tình nhất khi cha mẹ già đi hoặc thậm chí rời khỏi thế gian, khi đó ta mới thật sự nhận ra rằng người yêu thương chúng ta nhất trên đời này thì cũng chỉ có cha mẹ mà thôi.

Vậy nên, chúng ta phải biết cảm ân, đối tốt với cha mẹ, hiếu thảo với cha mẹ. Đừng lúc nào cũng cảm thấy ngày tháng còn dài, bởi ngày tháng phía trước không vốn dài như chúng ta đã nghĩ.

5. Đến một ngày, ta chợt nhận ra:

Không phải mọi sự chân thành đều có thể đổi lấy sự chân thành, cũng không phải tất cả phó xuất đều sẽ được đền đáp xứng đáng.

Tục ngữ có câu: “Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù”. Quá hào phóng, rộng rãi với người khác và cho đi mà không cân nhắc được mất, cuối cùng có thể quay trở lại làm tổn thương chính bạn.

Thay vì hao tâm tổn sức như vậy, chi bằng hãy đầu tư thời gian và tinh lực vào bản thân, cố gắng sống thật tốt cuộc sống của chính mình.

Cuộc đời cũng chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, nên đừng lãng phí thời gian quý báu của mình cho những người và những việc không đáng.

Phần đời còn lại ngắn ngủi như những vệt sao băng lướt qua bầu trời đêm. Chúng ta nên dành thời gian quý báu của mình cho những người quan trọng nhất xung quanh chúng ta cũng như những điều chúng ta đam mê.

Đừng vì hùa theo người khác mà ủy khuất bản thân, cũng không cần phải cố gắng lấy lòng người khác. Chúng ta hãy tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ với tâm thái giản đơn thuần tịnh, sống cuộc đời bình thản, an yên của riêng mình.

Trong cuộc hành trình ngắn ngủi này của đời người, chúng ta phải học biết trân trọng những người và sự vật thực sự quan trọng. Hãy dành những khoảng thời gian ấm áp bên người thân, bạn bè, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với nhau, để hơi ấm của tình yêu chảy vào trái tim của đôi bên. Đồng thời, hãy dũng cảm theo đuổi đam mê của mình, dù là hội họa, âm nhạc, viết văn hay là du lịch, hãy để niềm đam mê  bùng cháy trong tim, soi sáng con đường phía trước.

Đừng quá để tâm đến ánh mắt ​​và những lời đánh giá của người khác, mà hãy kiên định đi theo con đường của riêng mình. Hãy đối mặt với những thử thách trong cuộc sống bằng thái độ lạc quan, tích cực, coi khó khăn là cơ hội để trưởng thành. Hãy để cuộc sống của chúng ta giống như một bức tranh đầy màu sắc, ngập tràn những khả năng và vẻ đẹp vô tận.

Theo Sohu.com
Thiện Quân biên dịch

Đọc tiếp