Người xưa nói: "Ngựa xem tứ vó, người xem tứ tướng". Đạo lý tứ tướng đó là gì? Kinh nghiệm của tổ tiên
Ngựa mà mỗi ngày đi ngàn dặm, mỗi lần ăn có thể ăn hết một bịch thóc, người cho ăn không biết khả năng đi ngàn dặm của nó mà cho ăn. Cho nên ngựa đó tuy có tài nhưng ăn không đủ no, sức không đủ khoẻ, tài năng và ưu điểm không biểu hiện ra bên ngoài, muốn được như hạng ngựa thường còn không thể thì làm sao có thể mỗi ngày đi ngàn dặm?
Điều khiển nó không có phương pháp, nuôi dưỡng nó mà không biết cách để nó phát huy hết tài năng, nó hí vang mà không hiểu được ý nó, chỉ biết cầm roi đến trước nó mà nói rằng: “Thiên hạ không có Thiên lí mã.” Than ôi! Có đúng là trong thiên hạ không có Thiên lí mã chăng? Đó chỉ là không nhận biết được Thiên lí mã mà thôi.
Hán Vũ Đế, một trong tám đại cao thủ thời Đường và Tống, đã từng nói trong “Thuyết ngựa”: “Thế hữu Bá Lạc, nhiên hậu hữu Thiên lí mã. Thiên lí mã thường hữu, nhi Bá Lạc bất thường hữu. Cố tuy hữu danh mã, chỉ nhục vu nô lệ nhân chi thủ, biền tử vu tào lịch chi gian, bất dĩ thiên lí xưng dã”.
(Tạm dịch: Trên đời có Bá Lạc sau đó mới có Thiên lí mã. Thiên lí mã thường có nhưng Bá Lạc lại không thường có. Cho nên tuy là ngựa nổi danh cũng chỉ chịu nhục phục dịch dưới tay người chăn dắt, giống như hạng ngựa thường cuối cùng cũng chết bên máng cỏ, không vì một ngày đi được ngàn dặm mà xứng danh.)
Những gì Hán Đế không chỉ thể hiện mối quan hệ giữa Thiện lí và Bá Lạc, mà còn thể hiện ý tưởng cốt lõi về thiên lí, trong đó tập trung vào từ “giai đoạn”.
Các bậc tiền nhân sống trong xã hội cổ đại, dựa vào thuật xem tướng và kinh nghiệm bản thân đã đúc kết ra một bộ phương pháp biết người tương đối hoàn hảo.
Họ tin rằng khi biết con người, ngũ quan, đặc điểm hình thể, xương cốt, khí chất đều có thể nhìn thấu thế giới nội tâm của một người, cũng như tính cách, phong cách ứng xử và vận mệnh.
Đầu tiên, xem ngựa nhìn vào bốn vó
“Ngựa xem bốn vó”, câu này liệu có phải ám chỉ đến việc xem ngựa tốt hay xấu là nhìn vào 4 vó ngựa hay không? Kỳ thực, 4 vó không phải nói đến 4 chân của con ngựa mà chỉ 4 bộ vị trên vó ngựa.
Bốn bộ vị gồm: Đề duyên, đề quan, đề bích, đề để giá. Xem vó ngựa nhìn vào bốn điểm này có thể biết được con ngựa có tốt hay không. Nếu như bốn vó đều tốt thì con ngựa này có thể gọi là ‘thiên lý mã’ (ngựa chạy ngàn dặm một ngày).
Người ngoài nghề khi xem ngựa chỉ nhìn dáng vẻ bề ngoài. Ví dụ con ngựa cao lớn uy mãnh, lông mượt sáng bóng, cơ bắp phát triển… thì cho rằng đây là con ngựa tốt, có thể đi ngàn dặm một ngày. Tuy nhiên, người thật sự hiểu về ngựa, họ không chỉ xem bề ngoài mà thật sự nhìn vào ‘bốn vó’.
Câu tục ngữ này muốn nói với mọi người rằng, trong công việc cần nhìn vào hiệu quả thực chất chứ không dừng lại ở lời nói hay hình thức bề ngoài. Nếu như chỉ nhìn vào bề ngoài thì kết cục sẽ thất bại.
Nếu một con ngựa có tình trạng “bốn vó” tốt hơn, nó có thể được coi là một con ngựa ngàn dặm tiềm năng. Thực ra, trong suy nghĩ của người dân nông thôn, câu nói thông thường này cũng có thể nói lên rằng khi làm việc gì cũng không thể chỉ nhìn vào hiện tượng bề ngoài.
Xét cho cùng, trong hầu hết các trường hợp, ngoại hình đều là lừa dối, nếu bạn mù quáng quan tâm đến ngoại hình, cuối cùng bạn sẽ gặp thất bại. Khi làm việc gì, chúng ta phải nhìn thấy thực chất thay vì bối rối bởi vẻ bề ngoài. Ví dụ: “Tại sao bạn không biết có gì sai?”
Thứ hai, xem người nhìn vào bốn tướng
Xem ngựa và nhìn người cũng có điểm giống nhau. Người xưa cho rằng, muốn biết một người có phẩm hạnh cùng tính cách thế nào thì nên nhìn vào 4 phương diện, chính là xem ‘tứ tướng’. Vậy tứ tướng ấy là những tướng nào?
Khi tiếp xúc với mọi người, bạn nên hiểu bản chất của họ hơn, đừng quá tin vào người khác, dẫn đến thiệt hại cho lợi ích của bản thân, thậm chí là tính mạng của bạn.
Trong suy nghĩ của người xưa, muốn quan sát một người và hiểu được tính cách, tính cách của người đó thì phải bắt đầu từ bốn phương diện, nhưng “tứ giai” là nói đến cái gì?
1. Tướng mạo
Tướng mạo là chỉ 5 giác quan. Khi nhìn người, đầu tiên cần xem ngũ quan. Cho dù người đó là gian trá xảo quyệt hay là bậc chính nhân quân tử, chỉ cần nhìn vào tướng mặt liền có thể biết được.
Có câu: “Tướng tùy tâm sinh”, “Thiên đình đầy đặn, địa các vuông tròn”, “Tai lớn chạm vai, gương mặt hiền từ”, “xấu xí má khỉ, mũi chim ưng”. Những câu này đều là thông tin phản ánh ra từ ngũ quan.
2. Da thịt
“Tướng thịt” chính là làn da và màu da. Nếu như trong cuộc sống sinh hoạt, một người luôn lộ ra khí sắc hồng hào, nét mặt tươi cười thì người này nhất định là có gia thế giàu có, hôn nhân hạnh phúc. Nếu như làn da của một người thô ráp, xỉn màu hoặc xanh xao vàng vọt đầy nếp nhăn thì có thể thấy được cuộc sống của người này tương đối tồi tệ.
3. Cốt xương
“Vẽ hổ vẽ da, khó vẽ xương; biết người biết mặt khó biết lòng”. Khi xem tướng một người, việc nhìn ‘tướng xương’ vô cùng quan trọng.
Trong con mắt người xưa, xương cốt có thể quyết định vận mệnh một người. Thời cổ đại, nhìn thấy một người đàn ông làm một việc nào đó phi phàm, họ thường nói “kinh ngạc đến thấu xương”. Nhìn một người phụ nữ xinh đẹp như hoa, họ sẽ khen rằng “người đẹp đến tận xương tủy chứ không chỉ ở làn da”.
4. Tướng khí
“Tướng khí” là thứ chỉ có thể cảm nhận được chứ không thể diễn tả bằng lời. Nó không chỉ nói đến “khí” trong tinh thần mà còn chỉ khí sắc của một người. Nếu sắc mặt hồng hào, trạng thái tinh thần tốt thì có thể thấy được sức khỏe của người đó rất tốt.
Nếu một người luôn tỏ ra sầu khổ mỗi ngày thì khí sắc biểu lộ ra cũng tương đối kém. Nhất là những người có làn da xanh xao vàng vọt, rất có thể là do thiếu ăn thiếu mặc, hoặc gặp phải nhiều chuyện không được như ý. Người biết xem tướng, họ chỉ cần nhìn vào tứ tướng “tướng mặt, tướng da thịt, tướng xương, tướng khí” là biết được tình cảnh của một người cao quý hay thấp hèn…
Kết luận
“Ngựa xem bốn vó, người xem tứ tướng” là một phương pháp mà người xưa đúc kết để nhận biết bước đầu về tâm tính và họa phúc của một người. Đối với ngựa mà nói, thứ quan trọng nhất cần xem là cái móng, cái móng đó quyết định con ngựa đó có phải là ngựa tốt hay không. Còn đối với việc xem người thì cần nhìn vào tứ tướng giống như xem ‘bốn vó’ của ngựa vậy. Dó đó chúng ta có thể thấy ‘tứ tướng’ quan trọng như thế nào.
Nguồn Aboluowang