Nhân đạo thù thành, chí thành như thần
Trong văn hóa truyền thống, "Thiên đạo thù cần, Địa đạo thù thiện, Nhân đạo thù thành, Thương đạo thù tín, Nghiệp đạo thù tinh" là những câu nói kinh điển nhất của triết học truyền thống.
Những người làm người hoặc kinh doanh nắm được tinh túy của những câu này không chỉ có thể tự hoàn thiện bản thân mà còn có thể giúp đỡ người khác. "Nhân đạo thù thành" có nghĩa là trong cuộc sống và công việc, nếu đối xử với người khác bằng sự chân thành, nhất định sẽ được lòng người, được trời đất giúp đỡ, và sự nghiệp nhất định sẽ thành công.
"Chí thành như thần" xuất phát từ chương 24 của "Lễ ký - Trung dung": "Đạo của chí thành có thể biết trước được. Nước sắp hưng thịnh, ắt có điềm lành; nước sắp suy vong, ắt có tai họa; thấy ở bói cỏ thi, động ở tứ chi. Họa phúc sắp đến: tốt, ắt biết trước; không tốt, ắt biết trước. Cho nên chí thành như thần". Câu này có nghĩa là làm người làm việc cực kỳ chân thành. Tinh thần đến đâu, có thể suy ra sự phát triển và thay đổi của sự vật, giống như thần tiên đoán trước được mọi việc.
Nghịch cảnh đắc chân tri, khổ hàn ủ men thơm
Tôi vốn thích đọc sách, không giỏi giao tiếp. Do đó, những người có tính cách như tôi sinh ra ở Trung Quốc đại lục, từ nhỏ đã định sẵn số phận vất vả. Bốn năm đại học, dù rất chăm chỉ học tập, cuối cùng lại bị người khác hãm hại, bị ép phân công làm việc ở vùng cao nguyên Thanh Tạng hẻo lánh. Vào thời kỳ kỳ lạ đó, sau khi bị phân công đến biên giới, việc chuyển công tác gần như là không thể. Tuy nhiên, "trời không tuyệt đường người", ba năm sau, tôi đã dựa vào một tấm lòng chân thành, kỹ năng giỏi nhất và thực lực của mình để thực hiện ước mơ du học Nhật Bản.
Cơ duyên bắt đầu từ khi tôi đang học năm thứ hai đại học, đi du lịch Vạn Lý Trường Thành ở Bắc Kinh, tình cờ gặp một vài du khách Nhật Bản. Có một du khách Nhật Bản lớn tuổi dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng dù ông ấy có nói bao nhiêu tiếng Nhật, tôi cũng không hiểu một câu nào. Trở về trường đại học, tôi rất chán nản, nghĩ nếu lúc đó tôi cũng biết nói tiếng Nhật thì đã không xấu hổ như vậy.
Mặc dù trường đại học kỹ thuật của tôi không có khóa học tiếng Nhật, nhưng đài phát thanh của thành phố lại phát sóng chương trình dạy tiếng Nhật của Đài Phát thanh Nhân dân An Huy vào lúc 5:30 sáng mỗi ngày. 5 giờ sáng là thời điểm các bạn cùng lớp đang ngủ say, tôi không dám làm phiền giấc ngủ của mọi người, nên lặng lẽ xuống giường, trèo qua hai hàng rào sắt vào lớp học, một mình nghe đài học tiếng Nhật.
Mặc dù mỗi ngày chỉ có ba mươi phút ngắn ngủi, nhưng hiệu quả học tập rất cao, nội dung trong chương trình phát thanh gần như được khắc sâu vào tâm trí tôi. Sau đó, tôi đã tự học một số sách tiếng Nhật khác, mặc dù phát âm không chính xác lắm, nhưng tôi đã nhớ được rất nhiều từ vựng tiếng Nhật, đến nỗi tôi đã giành được giải nhất trong cuộc thi năng lực tiếng Nhật (bao gồm cả nói và viết) của bảy trường đại học trong khu vực.
Tinh thành sở chí, thiên toại nhân nguyện
Ở cao nguyên Thanh Tạng hẻo lánh, nhân tài rất khan hiếm. Ngay cả ở các thành phố lớn hơn, lúc đó cũng không tìm được người nào thông thạo tiếng Nhật. Trình độ tiếng Nhật đơn giản của tôi đã trở thành nhân tài hiếm có ở địa phương, thậm chí khi có khách nước ngoài đến thăm Nhật Bản, tôi phải đi phiên dịch. Tất nhiên, không có cơ hội giao lưu với người khác nên việc nâng cao trình độ của bản thân cũng rất khó khăn.
Vì vậy, mỗi khi tôi đi công tác đến các thành phố lớn ở nội địa, tôi luôn hỏi xem có người Nhật hoặc người Trung Quốc thông thạo tiếng Nhật ở đó không. Khi có cơ hội nói chuyện bằng tiếng Nhật với một hoặc hai cao thủ, đối với tôi, đó là một niềm vui lớn. Nếu thực sự không tìm được cao thủ để trò chuyện, tôi sẽ tự học trong hiệu sách, mỗi khi thấy sách tiếng Nhật mới trong hiệu sách, bất kể giá cả cao thấp, cũng không cần biết có thực dụng hay không, tôi đều mua hết mang về ký túc xá đọc kỹ.
Trong ba năm ngắn ngủi, sách tiếng Nhật tôi mua đã chất đầy ba chiếc vali lớn. Có một số cuốn sách do đọc đi đọc lại nhiều lần nên tôi đã có thể đọc thuộc lòng.
Tuy nhiên, vào thời đó, đối với người bình thường, du học vẫn là một điều xa vời. Vì vậy, mỗi khi tôi nói với mọi người xung quanh về ước mơ du học Nhật Bản, hầu hết đều là những tiếng cười chế giễu. Sau đó, mặc dù tôi đứng đầu trong hai kỳ thi tuyển chọn du học sinh, nhưng cuối cùng tôi lại không được nhận một cách khó hiểu, hai cơ hội dễ dàng đã vuột mất, ngay cả các em gái ruột của tôi cũng bắt đầu cười nhạo sự ngu ngốc của tôi. Họ cũng cho rằng trong xã hội Trung Quốc, không có quyền thế thì không thể nào ngóc đầu lên được chỉ dựa vào thực lực của mình.
Nhưng, tôi cảm thấy rằng ông trời nhất định sẽ phù hộ cho những người có lòng chân thành, bỏ lỡ hai cơ hội không có nghĩa là sẽ không có cơ hội trong tương lai, mọi việc đều quý ở sự kiên trì. Trong kỳ thi tuyển chọn du học sinh lần thứ ba, dường như có thần linh giúp đỡ, cuối cùng tôi đã dựa vào thực lực của mình để ra nước ngoài. Từ đó, "biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay", đoạn đường đời chỉ thuộc về riêng tôi đã chứng minh chân lý cần cù bù thông minh, đồng thời cũng khiến tôi tin tưởng sâu sắc vào câu nói "chí thành như thần".
Theo Epochtimes
Minh Nguyệt biên dịch