Nhu nhược ôm oán hận, cường giả bất chung ngôn, trí giả luôn cải biến
Trong cuộc đời, dù có sóng to gió lớn cũng đừng bao giờ bỏ cuộc. Có một vị tướng quân từng nói: “Dấu hiệu thành công của một người không phải bằng độ cao khi anh ta leo lên đỉnh, mà là sức bật của anh ta khi anh ta rơi xuống đáy thung lũng “.
Rào cản lớn nhất đối với mọi người là ở suy nghĩ của họ. Nếu tiến trình sự nghiệp của chúng ta không như mong đợi, phần lớn là do chúng ta tự đặt ra giới hạn cho bản thân và khiến bản thân không thể tiến lên.
Đôi khi giờ phút chúng ta đau khổ lại là viên đá tuyệt vời nhất trong cuộc đời. Tuy nhiên vào thời điểm đó kẻ yếu sẽ than thân trách phận một cách mù quáng và đi xuống đáy, còn kẻ mạnh im lặng và lội ngược dòng;
Đàn ông khôn ngoan là khi biết thay đổi suy nghĩ và tìm cách. Vượt đại dương thể hiện phẩm chất chân chính của người anh hùng. Khả năng đối mặt với khó khăn của một người là trình độ và chiều cao của một người.
1. Người nhu nhược ôm oán hận
Những người phàn nàn quá nhiều sẽ bị hạn chế hơn sau đó. Nếu một người hay kêu ca, phàn nàn thì đường đời ắt hẳn sẽ gặp nhiều khó khăn.Nếu bạn phàn nàn với Thượng để, Ngài sẽ không vui, nếu bạn phàn nàn với người khác, người khác sẽ không thấy bị thuyết phục.
Đổ lỗi cho người khác, nhưng không bao giờ nhìn lại bản thân, một người như vậy sớm muộn sẽ dẫn đến thất bại. La Chấn Vũ nói: “Đừng dễ dàng phàn nàn, bởi vì một khi bạn phàn nàn, bạn đang tự dán nhãn cho mình là kẻ bất tài”.
Chỉ những người thủy thủ kém năng lực mới đổ lỗi cho gió biển, và chỉ những người thợ may tay nghề thấp mới phàn nàn về kích thước của khách hàng.
Một khi một người đã quen với việc phàn nàn, điều đó có nghĩa là anh ta sẽ không bao giờ có cơ hội để sửa chữa bản thân. Sau khi Vương Dương Minh thành lập “Tâm Học”, nó đã bị nhiều người vu khống là tà giáo.
Các đệ tử của ông rất buồn về điều này, và phàn nàn: “Họ không hiểu gì về kiến thức của vị Thầy, vì vậy họ đưa ra những nhận xét tự phụ”.
Vương Dương Minh nói: “Chúng ta đang giảng quá ít”. Sau khi đến thủ đô, Vương Dương Minh bắt đầu tổ chức các buổi thuyết giảng để thúc đẩy các quan điểm của tâm.
Từ từ, ngày càng nhiều học giả theo Tâm Học, và dần dần hình thành tình trạng chống lại Nho giáo. Nhà văn Lục Lục nói: “Hãy dành thời gian cho sự tiến bộ thay vì phàn nàn. Đây là bí quyết thành công”. Giữa muôn loài sinh linh không ai tồn tại dễ dàng cả, ai cũng hướng về phía trước với một gánh nặng.
Phàn nàn là liều thuốc độc không chỉ kéo bản thân đi xuống mà còn lây nhiễm cho người khác. Một khi phàn nàn đã trở thành thói quen thì không có khả năng quay trở lại. Thay vì đổ lỗi cho người khác, tốt hơn là bạn nên xem lại chính mình. Thay vì phàn nàn về bóng tối, tốt hơn là nên mang theo đèn.
Chỉ bằng cách tìm kiếm những lý do từ chính bản thân bạn, bạn mới có thể làm phẳng những nếp nhăn của cuộc sống và khiến mỗi ngày trôi qua một cách suôn sẻ.
2. Cường mạnh bất chung ngôn
Trong cuộc sống luôn có những điều không vừa ý nhưng chúng đều luôn tồn tại như con người. Đau khổ của bản thân chỉ có thể do chính mình làm ra; suy cho cùng, khó khăn của bản thân là do chính mình vượt qua.
Thái Tế Trị đã nói trong cuốn sách ” Nhân gian thất cách”: “Tôi vẫn nghĩ rằng phàn nàn với người khác chỉ là vô ích. Thay vì làm như vậy, tốt hơn là hãy chịu đựng nó trong im lặng”. Chỉ có kẻ yếu mới nói khắp nơi, còn kẻ mạnh mới biết cách tự mình gánh vác.
Vào thời Bắc Tống, Phạm Trọng Yêm mất cha khi mới một tuổi, và mẹ của ông buộc phải tái hôn. Người cha dượng đối xử tệ bạc với ông, và những đứa trẻ khác trong gia đình bắt nạt ông suốt ngày.
Khi lớn hơn, Phạm Trọng Yêm bỏ nhà đi học. Ông ấy đắm mình vào bài tập của mình mỗi ngày, không bao giờ chểnh mảng. Rửa mặt bằng nước lạnh khi buồn ngủ và ăn cháo lạnh khi đói. Vì nghèo nên thường chỉ ăn ngày hai bữa. Đối mặt với cuộc sống như vậy, ông chưa bao giờ than thở.
Thay vào đó, ông sử dụng nỗ lực của bản thân để thay đổi cuộc sống của mình từng chút một. Từ một cậu bé nghèo, lớn lên, ông trở thành một tể tướng nổi tiếng trong triều đại nhà Tống.
Ai làm rung chuyển thế giới thường sẽ im lặng. Những người để lại tên tuổi, lập nghiệp đều từng trải qua thời kỳ đen tối. Họ không phàn nàn, thở một hơi và nỗ lực để phát triển.
Như con ve sầu đã ngủ yên dưới lòng đất ba năm, khi lột vỏ nó sẽ phát ra âm thanh. Thăng trầm là cuộc đời, khổ nạn đều là trưởng thành. Tất cả những khoảnh khắc đen tối nhất của cuộc đời đều là khúc dạo đầu cho sự thăng tiến. Chỉ cần bạn đi ngang qua, bạn sẽ có thể đột phá kén và trở thành một con bướm, với ánh sáng rực rỡ.
3. Trí giả luôn cải biến
Con đường rẽ theo trái tim, và trạng thái do trái tim làm nên. Đối mặt với những con đường không thể vượt qua và những trở ngại trong cuộc sống, đừng quay đầu nhìn lại, bởi sẽ nhìn không thấu.
Nước tuân theo hình dạng và hình tròn, và con người thích ứng với hoàn cảnh. Dám thay đổi và giỏi thay đổi, cuộc sống có thể gặt hái được nhiều điều khác biệt.
Trầm Vạn Tam, “người giàu nhất phía nam sông Dương Tử” thời nhà Minh, từng theo một đoàn xe đi mua trà. Vì không có đủ kinh phí nên nguồn cung cấp của Trầm Vạn Tam luôn bị cắt. Thấy người khác kiếm được nhiều tiền nhưng mình chẳng thu được gì, Trầm Vạn Tam quyết tâm bỏ trà và mua tất cả các giỏ tre ở các thị trấn gần đó.
Sau khi đoàn lữ hành mua trà, trà cần được chở đi trong những chiếc giỏ tre, nhưng chỉ có Trầm Vạn Tam ở gần đó có giỏ tre. Cuối cùng, mọi người phải mua giỏ tre từ Trầm Vạn Tam với giá cao. Dù không mua được trà nhưng Trầm Vạn Tam vẫn kiếm được rất nhiều tiền.
Có một câu nói rất hay: “Đầu người là nhà tù tồi tệ nhất”. Con người không bị giới hạn bởi ngoại cảnh, mà bị đóng khung bởi suy nghĩ trong tâm trí của chính họ. Không có dòng sông nào có thể chảy ra biển mà không rẽ.
Khi bức tường bị phá bỏ, đó là cánh cửa, và khi trái tim được mở ra, đó là con đường. Trong thời đại thay đổi nhanh chóng này, chỉ có học cách thay đổi mới là công thức không bao giờ bị đào thải bởi thời đại.
Đại văn hào Balzac đã nói: “Sự việc trên đời không bao giờ là tuyệt đối, và kết quả hoàn toàn khác nhau ở mỗi người. Đau khổ là bàn đạp cho thiên tài, là của cải cho những người có năng lực, và là vực thẳm cho những người yếu thế”.
Những người khác nhau, cách làm khác nhau, tạo thành kết quả khác nhau. Trước những khốn khó của cuộc đời, không cần đổ lỗi cho người khác, không cần phải nản lòng.
Chấp nhận từ trái tim, chịu đựng, suy nghĩ từ đầu và thay đổi. Một bông hoa rụng, không khiến cho cả một mùa xuân cằn cỗi. Khi một ngôi sao rơi xuống, bầu trời đầy sao không thể mờ đi.
Nguồn Aboluowang
Minh Nguyệt biên dịch