Những nghề không có hậu, cạn sạch phúc báo, nhà Phật khuyên ta nên tránh (P.1)

Những nghề không có hậu, cạn sạch phúc báo, nhà Phật khuyên ta nên tránh (P.1)
Có những việc dù kiếm ra rất nhiều tiền bạc nhưng lại không có hậu, cạn sạch phúc báo, sinh thêm ác nghiệp, chính vì thế Đức Phật răn dạy chúng ta không nên làm. (Ảnh: Public domain)

Người sống ở thế gian, có thể nó công việc là một phần quan trọng trong cuộc sống của mỗi tôi người, không ai có thể sống mà không làm việc. Thông qua công việc, chúng ta kiếm được tiền để có cuộc sống tốt hơn.

Theo góc nhìn của nhà Phật, các nghề ở thế gian có thể được chia thành nghề ác và nghề thiện, và nó cũng mang đến nhân quả nghiệp báo cho chúng ta. Người hành nghề ác sẽ nhận quả ác, người theo nghề thiện sẽ nhận quả lành. Vậy nên, khi chọn cho mình một công việc, một nghề nghiệp, chúng ta cần phải sáng suốt. 

Có những việc dù kiếm ra rất nhiều tiền bạc nhưng lại không có hậu, cạn sạch phúc báo, sinh thêm ác nghiệp, chính vì thế Đức Phật răn dạy chúng ta không nên làm. 

Dưới đây là những tội việc có thể làm mất hết phúc mà chúng ta đừng bao giờ làm kẻo rước quả xấu vào thân theo góc nhìn của nhà Phật.

01. Nghề đồ tể, giết mổ thịt chúng sinh

Những người làm nghề sát sinh, giết hại động vật, gia súc, gia cầm…, đây được xem là nghề không có hậu, đánh mất tâm từ bi, sau phải nhận quả báo kinh hoàng. 

Có câu chuyện như vậy: Vào đời Thanh, ở huyện Đào Khê (Trung Quốc) có một kẻ nổi tiếng chuyên môn mổ thịt trâu đem bán là Phạm Đăng Sơn. Cả đời y giết hại không biết bao nhiêu tôi trâu vừa đem bán, vừa để ăn.

Một hôm trên trời bỗng nhiên mây đen tích tụ lại, trời đất tối sầm, rồi mưa gió nổi lên dữ dội, sấm chớp vang rền. Ngay lúc ấy, Phạm Đăng Sơn bị sét đánh trúng nhưng không chết, mặt mày cháy lém, da thịt cuộn lại, đau đớn rên la, kêu rống lên rất thê thảm, hai mắt đẫm nước mắt trợn lên như sắp lồi ra ngoài.

Do lửa đốt, da thịt nứt nẻ, anh ta dùng tay cạo những chỗ thịt bị rã nát, vò lại rồi bỏ thẳng vào miệng vừa ăn vừa nói: "Thịt trâu ngon quá". Chừng vài tháng sau, Phạm Đăng Sơn tắt thở. Những người chứng kiến cảnh ấy đều thấy lạnh xương sống nên biết rằng đó là sự báo ứng của nghiệp sát sinh.

(Ảnh: Public domain)

Một câu chuyện khác về quả báo kinh hoàng có thật của những đồ tể của làng mổ trâu nổi tiếng Việt Nam, ông Hồ Xuân Đức ở Giang Xá, xã Đức Giang (Bắc Giang) có một người bạn thân thiết làm nghề mổ trâu – ông H. Ông H. được gọi là “ông ba toa” chuyên giết thịt trâu với một lò mổ cung ứng ra ngoài từ 1-3 tôi/ngày. Thừa hưởng nghề có tiếng từ ông cha, ông H. cũng “đắm đuối” với nghề rồi dần dần trở nên có của ăn của để. Có lẽ vì thế mà sau bao lần ông Đức khuyên bạn bỏ nghề sát sinh này, ông H. cũng vẫn bỏ ngoài tai.

Cho đến một ngày cách đây chục năm, ông H. gặp phải chuyện thương tâm làm tất cả mọi người sững sờ. Hôm đó ông ngồi uống nước với mấy người bạn là cựu chiến binh trong làng tại đền Giang Xá. Vừa thắp nhang xong, uống thêm chén nước, rít điếu thuốc lào, bỗng nhiên ông kêu tức ngực, khó chịu trong người và bảo: “Mấy ông ngồi đây, tôi về nghỉ tí”.

Nói rồi, ông H. lững thững đi về. Lát sau, vợ ông H. hớt hải chạy ra đền, mặt mũi xám ngoét: “Các bác vào nhà tôi xem thế nào, ông nhà tôi cứ làm sao ấy!”. Ông Đức chạy vào, thấy ông H. nằm bất động trên giường, lay không dậy, gọi không thưa. Lát sau, khi y tá đến thì ông H. co giật đùng đùng, rồi hộc máu tươi chết. Ông chết một lúc rồi, mà dòng máu tươi vẫn rỉ ra từ miệng. Nhìn cảnh ấy, ai cũng kinh hãi.

Không chỉ ông H., tôi có những cái chết kinh hoàng với chi tiết hộc máu tươi ra đằng miệng của một số đồ tể nữa gây “sốc” cho bao người, tôi cháu ông H. ngậm ngùi mà bỏ nghề.

Xưa nay, các chính giáo của cả phương Đông lẫn phương Tây đều coi việc sát sanh là tội ác nặng nề. Trong năm giới luật của nhà Phật, gồm: Không sát sinh, không trộm cắp, không nói dối, không gian dâm và không uống rượu, thì sát sanh được xếp ở vị trí đầu tiên.

Người làm nghề đồ tể ngày ngày giết hại sinh mạng, ngày ngày tay nhuốm máu, ác nghiệp ngày càng nặng. Có thể trước mắt họ và gia đình vẫn ổn định, thậm chí giàu có nhờ nghề chăn nuôi giết mổ. Nhưng sớm hoặc muộn, nhất là về cuối đời, thì sẽ thường thấy họ và gia đình thường gặp chuyện không may, hay xui xẻo. Đó chính là quả báo của nghề sát sinh giết mổ đã đến ngày trả quả.

02. Nghề nạo phá thai

Theo góc nhìn của nhà Phật, thì việc phá thai cũng bằng như việc sát sinh, giết hại sinh linh. Tất nhiên, quả báo kinh hoàng sẽ đến với người theo nghề này. Dưới đây, xin kể hai trường hợp có thật được kể trong cuốn sách “Báo ứng hiện đời”:

Câu chuyện 1: 

Tôi có một người bạn thân ở Đài Bắc, cô vốn là một thầy thuốc giúp người phá thai, y thuật của cô rất giỏi nên đã giúp rất nhiều người bỏ thai. Sau khi cô được học văn hóa truyền thống thì phát hiện ra việc này là giết người, nên cô đã bỏ nghề, quyết định không làm nữa.

Có một lần, trước đó khoảng một tháng, cô ấy tìm đến nhà tôi rồi thuê một căn phòng đối diện nghỉ dưỡng. Nửa đêm, khoảng 3 giờ sáng, cô điện thoại cho tôi khóc nức nở và cầu cứu: “Chị Gia Lệ ơi, xin hãy cứu em”.

Tôi cứ nghĩ cô ấy bị kẻ xấu ức hiếp nên mới bảo cô gọi cảnh sát. Nhưng cô ấy trả lời: “Không phải, không phải, cứu em, cứu em!”.
Tôi hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”.
Em đang ở nhà nghỉ”. Rồi cô khóc đến tắt tiếng, không thốt lên thành câu. 
Tôi nói: “Vậy em mau qua chị đi!”.

Khoảng 4 giờ thì cô ấy qua đến chỗ tôi. Vừa vào đến nơi thì cô ấy ôm chặt lấy tôi, đầu tóc rũ rượi, cả người run cầm cập, sợ kinh khiếp. Tôi cứ ngỡ phía sau cô ấy có kẻ xấu bám theo, nên tôi mới hỏi : “Có ai theo em không?”.

Cô ấy không trả lời mà khóc liền một mạch suốt 3-4 tiếng đồng hồ. Sau khi bình tĩnh trở lại, cô hỏi tôi:

“Chị Gia Lệ có biết gì không? Có rất nhiều trẻ con đầy trời, khắp đất. Những đứa trẻ này thiếu tay, thiếu chân, không có đầu…chúng đến bóp cổ em, khiến cho em thở không ra hơi”.

Sau khi học lớp văn hóa truyền thống, cô ấy đã bỏ nghề này rồi thì tình trạng này cứ liên tục xảy ra với cô ấy, khiến cho cô bị bệnh thần kinh. Người chồng mới đưa cô đến bệnh viện tâm thần, hết thảy mọi người đều cảm thấy rằng cô ấy bị điên, cứ ngày nào cũng bị hành hạ như vậy thì làm sao khỏi bệnh. Bản thân cô ấy cũng rất đau khổ, ban đêm không tài nào ngủ được, vừa chợp mắt thì các vong nhi (tiểu anh linh) liền xuất hiện khủng bố tinh thần rất dữ dội. Cô ấy cảm thấy không tôi thiết sống nữa, sống như vậy thì chẳng tôi ý nghĩa gì cả. Như thế không phải địa ngục thì là cảnh giới gì?

Câu chuyện 2: 

Và một trường hợp khác là tôi có một cô bạn cũng là bác sĩ phá thai, sống tại Thượng Hải. Cô bác sĩ này thường giúp người khác hủy hoại thai nhi. Sau này cô mắc phải một căn bệnh kỳ lạ, đó là khi cánh tay cô vừa duỗi ra thì thịt cứ rớt rụng xuống. Ngày nào thịt cũng rơi, máu chảy tùm lum, ai nhìn thấy đều rất kinh hãi. Cô cảm thấy rất đau khổ, cô đã tìm đến tất cả bệnh viện trong nước để điều trị chứng bệnh quái lạ này, nhưng hầu như các bác sĩ Đông, Trung, Tây y thảy đều bó tay. Họ bảo chứng bệnh này quá kỳ lạ nên không chữa được.

Sau này, nghe nói ở Hồng Kông có thể trị được nên gia đình cô đã đưa cô đến để châm cứu, mỗi lần châm cứu tốn khoảng 480 ngàn NDT (khoảng gần 75.000 đô-la Mỹ). Gia đình cô cũng giàu có nên vẫn điều trị cho cô. Thế nhưng, tình hình vẫn không khả quan, cô lại đau khổ và…hết cách.

Về sau, nhờ một người bạn giới thiệu nên cô may mắn được tiếp xúc với Phật pháp. Người đó khuyên cô hãy học Phật, niệm Phật đi. Sau khi học Phật rồi, cô tham gia vào một Pháp hội và thành tâm thành ý niệm Phật cầu sám hối lỗi lầm. Dù sao thì cô ấy cũng đang bệnh nặng sắp chết rồi, thôi thì niệm Phật, cái gì cũng buông xả hết, ngày nào cũng chăm chỉ mà niệm Phật.

Trong thời gian niệm Phật thì xuất hiện một kỳ tích. Trong thời gian chí thành niệm Phật, cô ấy đã nôn ra một vật vừa đen vừa hôi thối. Nôn ra hết thì da dẻ cô ấy lập tức thay đổi, da thịt không tôi rơi rụng, vết thương bắt đầu kéo mài. Chồng của cô ấy vốn chưa bao giờ biết đến Phật pháp, nay chứng kiến được sự nhiệm mầu của cô ấy thì cả nhà cùng quy y Tam bảo, trở thành những Phật tử thuần thành.

Hai trường hợp trên đây chính là báo ứng hiện đời, tức là báo ứng ngay trong kiếp sống này. Cho nên, vạn phần đừng bao giờ khuyên người phá thai, không nên làm nghề phá thai và bản thân cũng đừng tạo tác ra thai nhi để rồi phải đem bỏ. Tội này cực kỳ nặng, vong nhi sau khi bị phá sẽ trở thành oan gia trái chủ đeo bám mãi những người kết oán với nó, chực chờ cơ hội để trả thù, làm sao bạn có thể trốn thoát được?

Nếu đã từng phạm phải lỗi lầm thì bạn hàng ngày phải ra sức chân thành sám hối ăn chay, niệm Phật, đem công đức này hồi hướng cho các vong nhi mà mình từng phá bỏ, thì may ra mới có thể hóa giải được mối oán cừu sâu nặng này. 

Hành nghề phá thai, tội nghiệp sâu nặng như vậy, báo ứng kinh hoàng như vậy, vậy nên khuyên những ai đang hành nghề này, hoặc có ý định theo nghề này, hãy cẩn trọng cân nhắc.

Xem: Phần 1, Phần 2

(Còn tiếp)
Thiện Quân 


Đọc tiếp