Sự biến đổi tâm hồn trong dòng chảy thời gian

Sự biến đổi tâm hồn trong dòng chảy thời gian
Sự biến đổi tâm hồn trong dòng chảy thời gian. (Ảnh: Pixabay)

Trong dòng sông dài thăm thẳm của năm tháng, thời gian giống như một vị hiền triết vô hình, lặng lẽ nhưng kiên định và mạnh mẽ thúc đẩy mọi sự thay đổi và chuyển dời. Còn chúng ta, trong dòng chảy vĩ đại đó, giống như những chiếc thuyền nhỏ, liên tục được tái tạo, điêu khắc, trải qua một sự biến đổi tâm hồn sâu sắc và tinh tế.

Có những lúc, trong lòng chất chứa biết bao góc cạnh sắc nhọn, nhìn nhận mọi hiện tượng và con người trên thế gian bằng những yêu ghét và phán xét rõ ràng. Những điều chướng tai gai mắt, cứ như cái gai trong mắt, luôn khiêu khích dây thần kinh nhạy cảm trong lòng, hoặc phẫn nộ vì người khác hành xử trái với những quy tắc đã định sẵn trong lòng mình, hoặc thở dài vì những hiện tượng xã hội khác xa với hình mẫu lý tưởng của mình.

Từng là những người trẻ tuổi ngông cuồng, chúng ta dùng một trái tim thuần khiết và nhiệt huyết để đối mặt với thế giới này, nhưng cũng chính vì sự thuần khiết ấy, mà đã va đầu vào đá ngầm của hiện thực.

Nhớ lại lúc đó, khi nhìn thấy những chuyện bất công trên đường phố, nhất định sẽ không do dự mà đứng ra, dùng giọng nói non nớt của mình để lên tiếng, để đấu tranh, cứ như chỉ cần trong lòng có chính nghĩa, thì có thể thay đổi tất cả. Thế nhưng, thứ thường nhận được lại là sự không hiểu, thậm chí là sự chế giễu và đàn áp của người khác. Đối mặt với những buổi giao tiếp xã giao giả tạo, trong lòng tràn đầy sự khinh bỉ, không thể hiện sự đồng tình, nhưng cũng vì thế mà bị cô lập bên lề đám đông.

Những cảm xúc phản kháng mãnh liệt đó, theo dòng chảy của thời gian, dần dần bị mài mòn. Có lẽ là sau lần vấp ngã này đến lần vấp ngã khác, bắt đầu tự vấn lại hành vi của bản thân; có lẽ là sau khi trải qua vô số lần va chạm với hiện thực, cuối cùng đã hiểu được sức mạnh của sự chấp nhận và bao dung.

Những điều từng không thể nhìn nổi, giờ đây đã có thể bình thản nhìn nhận, xem như một mảng màu độc đáo trong bức tranh cuộc sống muôn màu muôn vẻ, không còn dễ dàng nổi giận hay bận tâm, trong lòng vì thế mà có thêm một phần bình yên và khoáng đạt.

Giống như những người già dưới ánh hoàng hôn, lặng lẽ ngồi trên ghế dài trong công viên, nhìn dòng người tấp nập và sự ồn ào náo nhiệt của thế gian, trong ánh mắt chỉ có nụ cười nhàn nhạt, bởi vì họ hiểu rõ, thế giới này vốn dĩ đa dạng, và mỗi sự tồn tại đều có lý do của nó.

Nhìn lại quá khứ, luôn có những khao khát như những vì sao lấp lánh trong tim, trở thành động lực thúc đẩy chúng ta tiến về phía trước. Từng có lúc, để có được món đồ yêu thích, theo đuổi công việc mơ ước hay giành được sự công nhận của người khác, chúng ta đã không tiếc sức lực, dốc hết toàn tâm toàn ý, khát khao ấy như ngọn lửa cháy bỏng, thiêu đốt nhiệt huyết và đam mê tuổi trẻ.

Vẫn còn nhớ những đêm dài thức trắng học bài cho một kỳ thi quan trọng, những chồng sách vở chất cao như núi đã chứng kiến khát khao tri thức và những ước mơ về tương lai của chúng ta. Để nổi bật trong các cuộc thi, chúng ta đã luyện tập không ngừng nghỉ, mồ hôi ướt đẫm áo quần, nhưng chưa bao giờ có ý định từ bỏ.

Nhưng thời gian trôi qua, trên con đường bôn ba và tìm kiếm, chúng ta đã thu hoạch được nhiều thứ, cũng đánh mất không ít, và càng thêm thấu hiểu giữa được và mất. Những điều từng tha thiết mong mỏi, dưới lớp bụi thời gian, dần dần phai mờ đi ánh hào quang hấp dẫn.

Có lẽ sau khi sở hữu món đồ mình hằng mong ước, ta mới nhận ra nó không thể lấp đầy khoảng trống trong tim. Có lẽ sau khi trải qua những thăng trầm của cuộc sống, ta mới nhận ra có những thứ tuy tốt nhưng không phải là điều thiết yếu.

Vì vậy, những đuổi theo chấp nhất ngày nào dần dần được buông bỏ, những khao khát cháy bỏng dần nguội lạnh, tâm hồn không còn bị lấp đầy bởi những ham muốn vô tận, mà học cách biết đủ và trân trọng những gì mình đang có, tìm thấy những điều tốt đẹp và bình yên đã bị lãng quên trong cuộc sống giản đơn.

Giờ đây, tôi thích tận hưởng những khoảnh khắc yên bình và thư thái bên tách trà thơm, đọc một cuốn sách hay dưới ánh nắng chiều hơn là lạc lối trong những cuộc rượt đuổi vô tận.

Ban đầu, tôi luôn mang một trái tim kiên định khi đối mặt với mọi việc, một khi đã xác định mục tiêu thì sẽ dũng cảm tiến về phía trước, không đâm đầu vào tường thì không quay lại. Sự bướng bỉnh và kiên trì đó tuy quý giá, nhưng cũng thường khiến chúng ta phải gánh chịu quá nhiều áp lực và mệt mỏi trên con đường phía trước. Một khi gặp phải thất bại, nỗi đau và sự mất mát sẽ luôn đeo bám.

Từng vì giấc mơ khởi nghiệp, bất chấp sự phản đối của gia đình và bạn bè, tôi đã dứt khoát dấn thân vào, dồn hết tâm huyết và tiền bạc vào đó. Tuy nhiên, sự khắc nghiệt của thị trường đã khiến chúng tôi liên tục gặp khó khăn, thiếu vốn, bị đối tác phản bội, mất khách hàng,... Mỗi vấn đề đều giống như một ngọn núi không thể vượt qua, khiến người ta không thở nổi.

Nhưng trải qua nhiều sóng gió trong dòng chảy thời gian, tôi dần dần nhận ra rằng, vạn vật trên thế gian đều có quy luật và số phận riêng, không phải nỗ lực nào cũng có thể đổi lại kết quả như mong đợi. Vì vậy, trái tim kiên định đó bắt đầu nới lỏng, học cách buông bỏ đúng lúc, xoay chuyển trong nghịch cảnh. Sự cố chấp ngày nào được thay thế bằng sự phóng khoáng, không còn đau khổ vì những điều không thể kiểm soát, mà đối mặt với những thăng trầm của cuộc sống bằng một thái độ bình thản hơn.

Tôi đã hiểu được cách thuận theo thời thế, thuận thế mà làm, tìm kiếm sự cân bằng và bình yên trong sự thay đổi, giống như học cách điều khiển con thuyền nhẹ trên dòng sông xiết, dù có sóng gió nhưng vẫn có thể ung dung tiến về phía trước. Giống như người dũng cảm lướt sóng trên biển, không còn chống lại những con sóng mạnh mẽ, mà khéo léo tận dụng sức mạnh của sóng, tận hưởng niềm vui lướt sóng giữa những con sóng cuồn cuộn.

Trong dòng chảy êm đềm của thời gian, chúng ta vừa đi vừa ngộ ra, vừa trải nghiệm đủ mọi hỉ nộ ái ố của cuộc sống, vừa trưởng thành qua những thử thách. Mỗi một trải nghiệm, dù là niềm vui hay nước mắt, đều giống như những báu vật quý giá, được thời gian cất giữ trong tim, trở thành dưỡng chất nuôi dưỡng tâm hồn.

Nhiều nỗi đau từng khắc cốt ghi tâm, dưới sự vỗ về của thời gian dần dần lành lại, để lại những vết sẹo mờ nhạt, trở thành minh chứng cho sự kiên cường của cuộc sống. Nhiều tiếc nuối từng khó nguôi ngoai, cũng theo năm tháng lắng đọng dần phai nhạt, hóa thành một nỗi buồn man mác như khói sương, vấn vương nơi sâu thẳm ký ức.

Còn nhớ cái lần thất tình đau khổ ấy, cứ ngỡ như cả thế giới sụp đổ, ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt, cảm thấy bản thân không thể nào thoát ra khỏi bóng tối. Nhưng rồi thời gian trôi qua, với sự đồng hành của bạn bè và sự tự chữa lành của bản thân, dần dần hiểu ra rằng, tình yêu không phải là tất cả của cuộc sống. Khoảng thời gian đó tuy đau khổ, nhưng cũng giúp ta biết trân trọng và trưởng thành hơn. Giờ đây, khi nhớ lại chuyện cũ, trong lòng tuy vẫn còn chút gợn sóng, nhưng hơn hết là sự thanh thản và biết ơn, biết ơn quãng thời gian ấy đã giúp ta trở nên chín chắn và mạnh mẽ hơn.

Càng trải nghiệm nhiều, nội tâm không còn sắc bén như thời trẻ, mà thêm vài phần ôn hòa và dịu dàng. Bắt đầu biết lắng nghe người khác, thấu hiểu quan điểm của họ, không còn vội vàng thể hiện ý kiến của mình, mà dùng thái độ bao dung và khiêm nhường hơn để hòa hợp với thế giới. Đối với vạn vật trên đời, cũng có thêm một phần kính sợ và thương cảm. Nhìn thấy một bông hoa tàn úa sẽ thấy xót xa, gặp người khác gặp khó khăn sẽ dang tay giúp đỡ. Sự mềm mỏng này không phải là yếu đuối, mà là một loại khoan dung, phóng khoáng và thiện lương sau khi trải qua năm tháng, là một loại từ bi và bao dung sau khi thấu hiểu sâu sắc về cuộc sống.

Đi trên con phố đông đúc, nhìn thấy một người ăn xin rách rưới, không còn thờ ơ bước qua, mà dừng chân lại, giúp đỡ trong khả năng của mình. Thấy một con vật nhỏ bị thương, sẽ cẩn thận mang nó về nhà, tận tình chăm sóc. Bởi vì chúng ta hiểu rõ, sinh mệnh dù lớn hay nhỏ, đều đáng được tôn trọng và yêu thương.

Trên hành trình dài của thời gian, chúng ta dần trở nên bình thản và ung dung hơn. Đối mặt với những ồn ào và xáo trộn của cuộc sống, chúng ta không còn hoang mang lo sợ, mà thay vào đó là một tâm thế an nhiên để đối mặt. Cho dù là những biến cố bất ngờ hay cuộc sống bình lặng ngày qua ngày, chúng ta đều có thể giữ cho mình một tâm trạng an yên, không kiêu ngạo cũng không nóng vội, không buồn bã cũng không vui mừng quá độ.

Chúng ta học được cách tìm kiếm sự tĩnh lặng trong cuộc sống bận rộn, giữ gìn sự trong sáng trong tâm hồn giữa thế giới phồn hoa. Giống như trong một đêm mưa gió, ta ngồi bên ánh đèn ấm áp, mặc cho bão táp bên ngoài, lòng vẫn bình yên và tĩnh lặng.

Trước đây, khi đối mặt với những nhiệm vụ cấp bách và áp lực lớn trong công việc, chúng ta thường lo lắng, bối rối, nhưng giờ đây, ta đã có thể sắp xếp mọi thứ một cách đâu ra đấy và bình tĩnh ứng phó. Bởi vì chúng ta hiểu rằng, sự hoảng loạn không thể giải quyết vấn đề, chỉ có giữ được sự bình tĩnh trong tâm hồn, chúng ta mới có thể tìm thấy lối thoát trong khó khăn.

Thời gian, người nghệ sĩ vĩ đại, với nét vẽ độc đáo, tinh tế và sâu sắc, khắc họa bức tranh tâm hồn chúng ta. Dưới bàn tay nhào nặn của thời gian, ta từ ngây thơ trở nên trưởng thành, từ bồng bột trở nên trầm ổn, từ nhỏ nhen trở nên bao dung.

Trên dòng sông thời gian, ta không ngừng từ biệt bản thân trong quá khứ, chào đón tâm hồn mới, từng bước tiến về sự bình yên và viên mãn trong tâm trí. Mỗi bình minh ló dạng là khởi đầu của một sự sống mới; mỗi hoàng hôn buông xuống là một lần lắng đọng quá khứ.

Trong dòng chảy thời gian, chúng ta như những viên ngọc được mài giũa, tỏa sáng rạng ngời với ánh sáng riêng, dùng một trái tim tĩnh lặng và độ lượng để đón nhận từng khoảnh khắc cuộc sống, viết nên câu chuyện rực rỡ cho riêng mình.

Theo 163.com
Minh Nguyệt

Đọc tiếp