Tài sản đều là biểu hiện của phúc báo, người tu hành nhìn nhận tiền tài như thế nào?
Người tu hành nhất định phải vượt qua vài cửa ải, cửa ải tiền tài, cửa ải danh lợi. Tất cả tài sản, đều là do phúc báo của bạn mà hóa hiện ra. Kể cả việc bạn đầu tư chứng khoán, đến trúng số, đừng nên cho rằng là vô duyên vô cớ mà kiếm được nhiều tiền như vậy.
Trên đời này không có chuyện gì xảy ra mà không có lý do. Tất cả đều là do phúc báo của bạn chuyển hóa mà thành. Chuyển hóa ra chưa chắc đã là điều tốt, phúc báo chuyển thành tiền, nếu không có trí tuệ, bạn sẽ lãng phí nó, phúc báo đó cũng mất đi.
Hiện nay, mọi người có một quan niệm sai lầm. Ví dụ: Tôi muốn kiếm nhiều tiền! Thực ra không phải vậy, bởi vì chỉ chăm chăm vào tiền bạc sẽ làm tổn giảm phúc báo. Vì vậy, nên thay đổi thành: Tôi muốn tích lũy thêm phúc báo, phúc báo tự nhiên đến từ việc làm thiện và tu dưỡng bản thân.
Tiền tài đều là do phúc báo chuyển hóa mà thành. Ví dụ, phúc báo giống như một thứ vạn năng, nó có thể chuyển hóa thành tiền, chuyển hóa thành trí tuệ, chuyển hóa thành các mối quan hệ tốt đẹp, chuyển hóa thành sức khỏe.
Nếu bạn chỉ dốc sức kiếm tiền, phúc báo sẽ ít đi, có thể sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng. Vì vậy, chỉ biết miệt mài cầu tài lộc là không đúng. Cho dù của cải có đến, càng phải trân trọng phúc báo. Những gì bạn đang sử dụng đều là do phúc báo chuyển hóa mà thành.
Bởi vậy, học Phật cần phải sửa đổi một thói quen, đó là không nên so sánh hưởng thụ. Trong thời kỳ mạt pháp này, phúc báo của con người vốn đã ít ỏi, cần phải giữ lại nhiều phúc báo để học Phật, nếu phúc báo không còn, kiếp sau ngay cả làm người cũng không được. Cho dù có được làm người, cũng sẽ nghèo khổ túng quẫn, bị cuộc sống mưu sinh vây bủa, không có thời gian tu hành. Tu hành cũng cần có sự đảm bảo về vật chất.
Mọi người đừng nên tưởng tượng việc tu hành là rất nhàn hạ, cứ như mỗi ngày không có việc gì làm, chỉ cần niệm kinh là được. Tu hành là tu phúc tu huệ, cho dù xuất gia cũng vậy. Không có phúc báo, đi đến đâu cũng rất đáng thương.
Mọi người thấy các vị xuất gia thường có pháp tướng trang nghiêm, đó chính là do họ tu phước báo mà có được. Người tu hành cần phải vượt qua cửa ải thứ hai, đó là cửa ải danh lợi. Tu hành khác với làm việc ngoài đời, người thế tục thích giữ thể diện, thích thương hiệu.
Nhưng khi tu hành thì khác, đừng vì giữ thể diện mà tu, bởi vì nếu con người vì thể diện thì sẽ sinh ra giả dối. Cảnh giới của người tu hành không cần phải chứng minh mình là người tốt.
Khi đó bạn sẽ dễ dàng thành tựu. Vì sao người thế tục hay có thị phi? Trong gia đình có cãi vã, thậm chí việc gì cũng nghĩ đến bản thân. Chính là vì muốn tốt cho mình, chứng minh mình là người tốt.
Tu đạo thì hoàn toàn ngược lại, phải tu ngược lại, tu từ chỗ thấp kém. Cái gì tốt đều nhường cho chúng sinh, bạn sẽ không còn phiền não. Cái xấu thì giữ lại cho mình. Ít nhất phải có tâm niệm này, đó mới là tâm nhập đạo.
Người thế tục vì muốn chứng minh mình là người tốt, thường hay tranh cãi qua lại, những việc này đều là công phu trong vòng sinh tử luân hồi.
Theo Secretchina
Minh Nguyệt