Tại sao nói “Tây Du Ký” có thể điều hòa âm dương trong cơ thể con người?

Tại sao nói “Tây Du Ký” có thể điều hòa âm dương trong cơ thể con người?
Trong bộ trường thiên tiểu thuyết vĩ đại "Tây Du Ký", Ngô Thừa Ân bàn về trời, luận về đất, như thể chính mình đã tận mắt chứng kiến, đích thân trải qua vậy. (Ảnh: Public Domain)

Trong bộ trường thiên tiểu thuyết vĩ đại "Tây Du Ký", Ngô Thừa Ân bàn về trời, luận về đất, như thể chính mình đã tận mắt chứng kiến, đích thân trải qua vậy.

Ngô Thừa Ân ngay từ hồi mở đầu đã làm cho tác phẩm "Tây Du Ký" của mình mang phong thái uy nghiêm, hùng hồn. Ông nói về thiên thượng, nhân gian và âm phủ một liền mạch sống động, như thể ông đã tận mắt chứng kiến ​​và trải nghiệm. Tác phẩm kể những câu chuyện sống động về tu luyện, giữa các chương hồi có nhiều bài thơ vô cùng tuyệt vời, các vế đối đọc lên trôi chảy thuận miệng. Một số học giả tin rằng những bài thơ trong "Tây Du Ký" cũng có thể giúp điều hòa sự cân bằng âm dương trong cơ thể người! Chúng ta hãy cùng xem nhé, bạn thích cái nào nhất?

1. Hồi đầu tiên

"Đua chen danh lợi dập dồn
Thức khuya dậy sớm chẳng còn tự do
Mong tuấn mã khi cưỡi lừa.
Làm quan tể tướng, lại mơ vương hầu.
Mệt nhoài cơm áo tranh nhau.
Chẳng lo quỷ sứ bắt chầu Diêm vương.
Mãi mê vun đắp cháu con.
Nào ai tỉnh giấc tìm đường hồi tâm?"

Tôn Ngộ Không đến Nam Thiệm Bộ Châu để tìm thầy tầm sư học đạo. Ngô Thừa Ân thông qua suy nghĩ nhìn nhận của Tôn Ngộ Không ghi chép về người dân ở cõi Nam Thiệm Bộ Châu như đã đề cập ở trên.

Bài thơ này, chỉ với vài câu, đã mô tả một cách sống động những khía cạnh khác nhau của cuộc sống con người. Hàng ngàn năm qua, bài thơ này vẫn luôn chỉ ra "mặt giả tạo" tại nhân gian, ai cũng biết danh lợi, tiền tài, danh vọng tiền tài phú quý chết đều không thể mang đi, nhưng vẫn không muốn cam tâm tình nguyện buông bỏ. Đúng như tác giả đã nói, "không một ai muốn quay đầu lại".

Bài thơ này có cùng ý nghĩa với bài thơ "Hảo Liễu Ca' trong "Hồng Lâu Mộng": 

"Thế nhân đều hiểu thần tiên tốt,
Chỉ có công danh chẳng thể quên!
Từ xưa tướng soái nơi nào tá?
Mồ hoang một đống cỏ không tên!
Thế nhân đều hiểu thần tiên tốt,
Chỉ có vàng bạc chẳng thể quên!
Suốt ngày chỉ hận gom chưa nhiều,
Đến khi nhiều rồi mắt cũng liền!"

2. “Nhân nhi vô tín, bất tri kỳ khả” trong hồi đầu tiên

Sau khi Ngộ Không sinh ra, vô tư không lo không buồn chơi đùa ở Hoa Quả sơn.

Đàn khỉ chơi đùa đã và muốn đến tìm suối nước tắm cho mát. Chúng muốn tìm hiểu xem nước suối trên núi đến từ đâu. Vì vậy, gia đình khỉ đã phát động một cuộc tổng động viên và leo lên ngọn núi dọc theo dòng suối để tìm nguồn, họ đã tìm thấy một thác nước có "gió biển thổi liên tục và trăng sông chiếu sáng".

Một con khỉ đề xuất rằng bất cứ ai vào được hang động đối diện và ra ngoài mà không bị thương sẽ được phong làm vua. Nghe vậy, Ngộ Không lập tức bay vào và bay ra an toàn, nói rằng: "Nhân nhi vô tín, bất tri kỳ khả"

Câu này trích từ "'Luận ngữ. Vi chính" của Khổng Tử. Nguyên gốc, như sau: "Nhân nhi vô tín, bất tri kỳ khả dã. Đại xa vô nghê, tiểu xa vô nguyệt, kỳ hà dĩ hành chi tai". Có nghĩa là: Khổng Tử nói: “Một người không coi trọng chữ tín thì không biết người đó lập thân xử thế như thế nào. Giống như chiếc xe lớn không có đòn xe (tức nghê 輗) và chiếc xe nhỏ không có chốt (tức nguyệt 軏) thì chúng dựa vào cái gì để chuyển động đây?”

3. Hồi thứ hai: “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền”

Ngộ Không theo Bồ Đề Tổ Sư học Đạo, được điểm hoá và học được bảy mươi hai phép biến hóa. Tôn Ngộ Không sinh ra từ trời đất, rất thông minh, nhanh chóng học được khẩu quyết biến hoá..

Chẳng bao lâu sau, lại học được phép cưỡi mây đạp gió.
Bồ Đề Tổ Sư cười nói: "- Như thế không thể gọi là cưỡi mây được, chỉ là bò trên mây mà thôi. Xưa có câu: “Thần tiên sớm chơi Bắc Hải, chiều ở Thương Ngô”, như nhà ngươi nửa ngày không lên nổi ba dặm, gọi là bò trên mây cũng chưa đáng!
Ngộ Không nói:.- Thế nào gọi là “sớm chơi Bắc Hải, chiều ở Thương Ngô?”
Tổ sư nói: - Phàm những người đi mây về gió, buổi sớm ra đi từ Bắc Hải vượt qua Đông Hải, Tây Hải, Nam Hải, rồi lại quay về Thương Ngô. Thương Ngô là quận Linh Lăng ở Bắc Hải. Một ngày đi chơi khắp bốn biển, mới gọi là cưỡi mây chứ!"
Ngộ Không không hiểu điều đó có nghĩa là gì. Sư phụ nói rằng chỉ khi nào có thể đi khắp bốn biển trong một ngày thì mới được coi là “đẳng vân”. Khi Ngộ Không than phiền làm như lời sư phụ nói thì rất khó khăn, Bồ Đề tổ sư nói: "Không có việc gì khó, chỉ sợ chí không bền"

Theo lời cầu xin của Ngộ Không, sư phụ đã dạy cho Ngộ Không phép Cân đẩu vân, chỉ cần lắc người một cái nhảy lên đã đi xa tới 180.000 dặm. Phép biến hoá này đã hỗ trợ rất nhiều giúp Ngộ Không sau này có thể hàng yêu diệt quái.

4. Hồi 7 của Tây Du Ký

"Phú quý công danh, tiền duyên phân định, vi nhân thiết mạc khi tâm. Chính đại quang minh, trung lương thiện quả di thâm. Ta ta cuồng vọng thiên gia khiển, nhãn tiền bất ngộ đãi thời lâm. Vấn đông quân nhân thậm, như kim họa hại tương xâm. Chỉ vi tâm cao đồ võng cực, bất phân thượng hạ loạn quy châm."

Tạm dịch nghĩa:

"Phú quý công danh,
Số duyên đã định
Chính đại quang minh
Lọc lừa nên tránh
Phúc quả dành cho người lương thiện,
Hành vi cuồng vọng trời tha đâu,
Nhãn tiền chưa gặp, gặp mai sau,
Hỏi Đông quân vì sao,
Mà nay nhiều tai ách?
Chỉ tại kiêu căng khinh trời đất
Dưới trên bất kể loạn cương thường."

Đây là lời mở đầu của chương thứ bảy trong Tây Du Ký, tóm tắt câu chuyện bằng thơ cô đọng và nói thấu quá khứ cũng như nhân quả của Ngộ Không. Ngộ Không đại náo Thiên Cung. Bài thơ giải thích rằng vì "lừa dối" và "kiêu ngạo", không phân biệt được trên và dưới, và phá vỡ trật tự giữa trời và đất. Kết quả Ngộ Không bị trời trừng phạt và bị Như Lai Phật Tổ giam dưới Ngũ Hành Sơn.

“Đông Quân” trong thơ ca ám chỉ thần mặt trời trong thần thoại và truyền thuyết. Trong "Cửu ca: Đông Quân" của cuốn sách Khuất Nguyên Sở Từ, ông đã ca ngợi vị thần chính trực Đông Quân và ca ngợi sự uy nghiêm, sức mạnh và sự tôn quý của thần mặt trời.

"Võng cực" có nghĩa là không có ranh giới và không chừng mực. Ở đây nó mô tả tâm kiêu căng ngạo mạn của Ngộ Không, trái với ý trời ngược với thiên đạo, không có giới hạn.

5. Hồi  8: "Nhân tâm sinh nhất niệm, thiên địa tận giai tri. Thiện ác nhược vô báo, càn khôn tất hữu tư"

Dịch nghĩa 

Một ý nghĩ nảy sinh,
Cả đất trời đều biết.
Thiện ác mà không báo,
Thành ra thiên vị sao?

Trong truyện Tây Du Ký, Đức Phật Như Lai nói: Nam Thiệm Bộ Châu là nơi tham dâm gây họa, hay giết hay tranh, chính là nơi đánh nhau cãi cọ, ác độc thị phi. Để khuyên bách tích hướng thiện, muốn ban cho họ ba tạng chân kinh. Vì vậy, Bồ Tát đã tuân theo lời Như Lai và đi về Đông thổ để tìm người có thể lấy được chân kinh.

Ngày xưa, Ngộ Không bị phạt giam dưới núi năm trăm năm vì tội đại náo thiên cung. Bồ Tát gặp Ngộ Không ở núi Ngũ Hành, Ngộ Không hy vọng Bồ Tát sẽ cứu mình. Bồ Tát nói rằng Ngộ Không đã phạm nhiều tội lỗi và cứu Ngộ Không ra có thể sẽ gây ra nhiều tai hại hơn.

Ngộ Không nhiều lần bày tỏ muốn thành tâm hối cải, thực sự hướng nội và hiểu được sự kiêu ngạo và lừa dối trời đất của mình, đồng ý tu hành. Khi Bồ Tát nghe vậy, Ngài rất vui mừng. Tiểu thuyết sử dụng bài thơ này để ca ngợi quyết tâm sửa đổi bản thân và trở thành người tốt hơn của Ngộ Không. Một niệm muốn tu luyện của ông đã chấn động chúng thần và trời đất. Sau đó, Ngộ Không đã bảo vệ Đường Tăng trong hành trình đi thỉnh kinh, các vị thần trên trời và dưới đất đã hỗ trợ Ngộ Không đánh bại yêu quái.

6. Hồi 8: "Xuất kỳ ngôn thiện, tắc thiên lý chi ngoại ứng chi; xuất kỳ ngôn bất thiện, tắc thiên lý chi ngoại vi chi. ."

Dịch nghĩa: Nói ra một lời thiện thì ngoài nghìn dặm cũng ứng theo. Nói ra một lời ác, thì ngoài nghìn dặm cũng chống lại

Khi Bồ Tát nghe Ngộ Không nói muốn tu hành, Ngài rất vui mừng và trích dẫn câu này. Câu này bắt nguồn từ một câu trong "Kinh Dịch: Hệ Từ thượng".

Khổng Tử nói: "Tử viết: Quân tử cư kỳ thất, xuất kỳ ngôn, thiện tắc thiên lý chi ngoại ứng chi, huống kỳ nhĩ giả hồ, cư kỳ thất, xuất kỳ ngôn bất thiện, tắc thiên lý chi ngoại vi chi, huống kỳ nhĩ giả hồ", có nghĩa là khi một người quân tử ở trong phòng nói lời thiện, người ở xa ngàn dặm sẽ cảm nhận được sự thiện lương của anh  ta, huống chi là những người ở gần! Khi một người quân tử ở trong phòng nói lời ác độc, người ở xa ngàn dặm sẽ cảm nhận được sự hung ác của anh ta, đều có thể bài xích anh ta huống chi là những người ở gần!'

7. Hồi thứ 10: "Nhân sinh khước mạc bả tâm khi, thần quỷ chiêu chương phóng quá thùy? Thiện ác đáo đầu chung hữu báo, chỉ tranh lai tảo dữ lai trì."

Dịch nghĩa: 

Người đời chớ có dối lừa nhau
Sáng suốt quỷ thần giấu dễ đâu
Lành dữ cuối cùng đều báo ứng
Rành rành chẳng trước ắt là sau.
Thái Tông nghe nói, vô cùng sợ hãi.

Khi Đường Thái Tông vân du địa phủ, trước khi trở về dương thế được Thôi phán Quan dẫn đi qua mười tám tầng địa ngục sau núi Âm Sơn. Theo Thôi phán quan giới thiệu, người ở dương gian làm việc ác, ví dụ như bất trung bất hiếu, lãng phí thóc gạo, lừa dối công khai hoặc ngấm ngầm, dùng đấu lớn, cân nhỏ để thực hiện trộm cắp, gian lận, dâm ô và dối trá, họ sẽ rơi vào mười tám tầng địa ngục sau khi chết và nhận hình phạt tương ứng tùy theo mức độ nghiêm trọng của tội lỗi mình đã gây ra. Sau đó Thôi phán quan kết thúc phần giới thiệu về mười tám tầng địa ngục và ông đã đọc bài thơ này. Khuyên người khi làm bất cứ điều gì, đừng đánh mất lương tâm.

Theo Secretchina
Bình Nhi

Đọc tiếp