Tâm rộng mở rồi, chuyện lớn cũng sẽ hóa nhỏ

Tâm rộng mở rồi, chuyện lớn cũng sẽ hóa nhỏ
Nhà thơ Rabindranath Tagore đã nói: “Nếu bạn khóc vì đánh mất Mặt trời, như vậy bạn sẽ bỏ lỡ cả những vì sao”. (Ảnh: Photo by Leohoho / Unsplash)

Một đời của con người ta tưởng chừng như rất dài, nhưng thực ra chỉ có ba ngày - hôm qua, hôm nay và ngày mai. Nếu bạn luôn để tâm đến ngày hôm qua, cuộc sống của bạn sẽ ngập trong phiền não. Nếu hôm nay bạn rất phiền não, bạn sẽ cảm thấy ngày mai cũng rất mơ hồ. 

Nhà thơ Rabindranath Tagore đã nói: “Nếu bạn khóc vì đánh mất Mặt trời, như vậy bạn sẽ bỏ lỡ cả những vì sao”. Trong cuộc sống, có rất nhiều thứ sẽ bị bỏ lỡ, nếu bạn cứ luôn muốn quay đầu nhìn lại, bạn sẽ không bao giờ thoát khỏi được hình bóng của quá khứ. 

Ví như bạn từng rất yêu một người, về sau đã chia tay. Bạn luôn nhớ mãi không quên, thường xuyên nghĩ về người ấy. Sau này, dù gặp được bao nhiêu người, bạn vẫn cảm thấy họ không tốt bằng người ấy, và cuối cùng bạn chỉ có thể sống một mình đến hết quãng đời còn lại.

Bạn đừng nói rằng bạn còn bao nhiêu việc vẫn chưa làm xong, trước tiên hãy hỏi bạn còn sống được bao nhiêu năm nữa; đừng nên nói bạn sống khốn khổ thế nào, trước tiên hãy hỏi bạn đã có những thay đổi tích cực nào chưa.

Đời người không có con đường cũ cho ta bước tiếp, cho dù bạn có đi theo con đường ban đầu, hoặc quay trở lại con đường xưa cũ, bạn vẫn là đang đi trên một con đường mới. Bởi vì phong cảnh hai bên đường không còn giống như của ngày hôm qua, hoa cỏ bên đường cũng đều đã thay đổi diện mạo, thời tiết cũng đã đổi khác. Điều quan trọng nhất là tâm trạng của bạn giờ cũng đã thay đổi.

Vậy nên hãy nhìn về tương lai, bạn xem mình có thể sống được bao lâu? Đời người như bóng câu qua cửa sổ, chỉ có buông bỏ tất cả mệt nhọc, quên hết tất cả ưu phiền, bước đi vững vàng thì mới xứng đáng với những ngày tháng còn lại của cuộc đời này.

Quãng đời còn lại, hãy buông tha cho bản thân

Trong một lần tụ họp cùng bạn bè, có cậu bạn đã kể cho tôi một câu chuyện như vậy:

Có một chàng trai trẻ đã đi xem mắt rất nhiều lần, nhưng đều không thành công. Anh ta cảm thấy rất chán nản. Một ngày nọ, anh nhìn mình trong gương và phát hiện trên mặt mình có một vết đốm nâu, tuy không đáng kể, nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến mỹ quan. Anh ta cho rằng chính vết đốm này đã khiến anh thất bại trong mọi lần xem mắt. 

Kể từ đó, chàng trai ngày nào cũng chà xát mạnh vào vết đốm, kết quả là mặt anh bị trầy xước nghiêm trọng. Chàng trai trẻ đến bệnh viện để làm phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng sau một thời gian, mặc dù anh thấy các vết đốm đã biến mất, nhưng trên mặt lại có thêm một vết sẹo mờ, điều này càng khiến anh cảm thấy tuyệt vọng hơn.

Thực ra, để hủy diệt một người, chỉ cần “một vết đốm” là đủ. Chỉ cần anh ta quan tâm đến “một vết đốm” này, anh ta sẽ sống trong đau khổ và sẽ không buông tha cho bản thân mình.

Thực ra, thứ hủy hoại một con người không phải là những “vết đốm” này, mà là lòng chán ghét. Chúng ta thường tự nhốt mình vào “ngục tù trong tâm trí” và đi lòng vòng trong đó rất nhiều năm mà không chịu bước ra. Nếu lòng dạ hẹp hòi, thì cái lồng cũng theo đó mà trở nên chật hẹp hơn, tâm trạng sẽ càng khó chịu hơn.

Khi bạn đau khổ không thôi, không phải là bạn thực sự không có lối thoát, cũng không phải là bạn mất đi tất cả hạnh phúc, không phải là bạn không có gì để ăn, mà là bạn không thể thoát ra khỏi “ngục tù trong tâm”. 

Cuộc đời này cũng như một sân khấu lớn, tâm bạn rộng lớn bao nhiêu, sân khấu của bạn sẽ lớn bấy nhiêu. So với thế giới này, chúng ta đều chỉ là một giọt nước trong đại dương mênh mông, nhỏ bé như một hạt bụi.

Thế giới này dù vắng bóng một ai đó, thì nó vẫn đẹp như vậy; nhưng nếu bạn không có thế giới này, cuộc đời của bạn sẽ không còn tươi đẹp nữa. Ví như khi bạn nhốt mình trong một căn phòng nhỏ, ánh sáng bên ngoài không thể lọt vào, mà chính bạn cũng không muốn ra ngoài, như vậy bạn sẽ mãi sống trong bóng tối. Khi bạn luôn để mắt đến những đống rác trước mặt, thế thì bạn không nhìn thấy được những tòa nhà cao tầng và những con phố đông đúc, không thể nhìn thấy ánh đèn neon của thành phố.

"Cảnh do tâm sinh, mệnh do mình tạo”. Khi bạn cho rằng bầu trời sắp đổ sập xuống rồi, nhưng không phải vậy; bầu trời kia vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là tâm trạng của bạn sắp sụp đổ, và chính bạn không tìm được phương hướng cho đời mình; bạn cho rằng mình rất quan trọng, kỳ thực không phải vậy. Bạn chỉ là một người khách qua đường giữa dòng đời hối hả, trong vài năm nữa, bạn sẽ bị thế giới lãng quên.

Bạn luôn an ủi người khác rằng phải nhìn về tương lai, buông bỏ những con người và những sự việc khiến mình không vui. Nhưng còn bạn thì sao? Ai sẽ an ủi bạn? Trên đời này sẽ không có ai có cảm giác giống như bạn. Lòng bạn ấm hay lạnh chỉ mình bạn mới biết được, thế nên bạn chỉ có thể tự mình an ủi chính mình.

Thiện Quân

Đọc tiếp