Thà khuấy động nước nghìn sông, cũng không nên làm động lòng người tu Đạo!
Thiếu nữ bố thí giày cho các nhà sư, chư tăng thấy sắc, động lòng dục vọng phàm nhân, khiến người thiếu nữ ân hận quyên sinh, khi mọi người kéo tấm vải màu vàng đang đắp thi thể của cô gái ra, tất cả đều chết lặng.
Thiền phòng tĩnh lặng như đầm nước chết, yên ắng như chốn không bóng người.
Chỉ có lão thiền sư đứng trông, mọi thứ trước mắt ông đều minh bạch.
Bốn mươi vị thiền sư tham gia bế quan lần này.
Hôm nay đã đến quan ải cuối cùng, cửa ải vượt ngoài sinh tử.
Cửa sinh tử ấy chính là sắc tình, sắc tình chẳng đoạn, sinh tử khó thoát.
Chỉ mong sao những vị thiền sư hôm nay không xảy ra chuyện gì, thuận lợi vượt quan.
Trong lúc lão thiền sư đang lo lắng cầu nguyện, bỗng có tiếng cãi cọ từ ngoài cửa truyền vào.
Thì ra là vị pháp sư canh giữ bên ngoài thiền phòng đang tranh cãi với một người con gái, lão thiền sư lẳng lặng mở cửa phòng đi ra để can ngăn cuộc cãi vã, nhưng chính ngay lúc đó, người con gái đẩy mạnh cửa phòng, bất thình lình cất bước xông thẳng vào phòng thiền.
Khi vị pháp sư trông coi phòng thiền muốn ngăn lại nhưng chẳng kịp, bốn mươi vị thiền sư đang thiền định vượt quan, nghe thấy tiếng cửa phòng mở, gần như đồng thời mở mắt, tất cả đều bị cô gái ở trước mặt làm cho sững sờ.
Một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, thật là tú mĩ, đoan trang, xinh đẹp, diễm lệ biết bao. Ánh mắt của cô đảo quanh một vòng, nhìn khắp từng vị thiền sư đang ngồi ngay ngắn nơi kia, rồi đáp lại bằng một nụ cười thanh nhã dịu dàng. Giây phút ấy thật khiến người ta ngơ ngẩn tâm hồn, nụ cười rung động lòng người đó, đủ khiến cho bất cứ người nào một lần nhìn thấy cả đời khó quên.
Một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, thật là tú mỹ, đoan trang, xinh đẹp, diễm lệ biết bao!
Lão Thiền sư cung kính hợp thập hỏi:
“Xin hỏi nữ thí chủ, cô đi vào thiền phòng của tôi, không biết là có việc gì”.
“A Di Đà Phật! Tiểu nữ được biết các vị pháp sư bế quan tu luyện ở đây, vậy nên đặc biết đến đây để cúng dường cho mỗi vị một đôi giày, cúi xin lão thiền sư từ bi, để cho tiểu nữ có thể hoàn thành tâm nguyện của mình”.
“Nếu đã như vậy, xin thí chủ hãy để giày lại, để sau khi xuất quan, lão nạp sẽ thay thí chủ phát lại cho mỗi người là được rồi”.
Thiếu nữ khẽ lắc đầu, mỉm cười đáp:
“Tiểu nữ đã phát nguyện rằng sẽ đích thân đem mỗi đôi tăng hài mà mang vào chân cho từng vị thiền sư, cúi xin ngài hãy rủ lòng từ bi, như vậy vừa hoàn thành tâm nguyện của tiểu nữ, cũng hoàn thành tâm nguyện khó nói của chư vị thiền sư”.
Thế rồi người thiếu nữ đích thân mang từng đôi giày vào chân cho các chư tăng…
Lúc này, bốn mươi vị thiền sư trong phòng thiền vừa nghe thiếu nữ muốn đích thân mang giày vào cho mình, người nào người nấy tim đập thình thịch, ai ai cũng đều lộ vẻ vui mừng ra mặt.
Lão thiền sư bất đắc dĩ thở dài một hơi, hai tay hợp thập đáp:
“Nếu đã như vậy, xin thí chủ cứ tự nhiên”.
Thiếu nữ khẽ dời gót sen, lần lượt mang giày cho từng vị sư. Khuôn mặt kiều mĩ đó, bàn tay mềm mại đó, dáng vẻ thướt tha đó, mùi hương thơm ngát đó, khiến cho bậc tu hành ai nấy đều thở dài xúc động: “Nếu có thể bầu bạn với cô gái này chỉ một ngày thôi, cho dù có chết cũng mãn nguyện!”.
Thà khuấy động nước nghìn sông, chứ không được làm động lòng người tu Đạo!
Khi thiếu nữ mang xong giày cho vị tăng nhân cuối cùng, chuẩn bị rời khỏi phòng thiền, thì mới phát hiện rằng cánh cửa thiền phòng đã bị khóa cứng, thiếu nữ đến trước mặt lão thiền sư hỏi:
“Sư phụ, người nhốt tiểu nữ trong phòng thiền này, chẳng hay có dự tính gì? Tiểu nữ ra ngoài thế nào đây?”.
Lão thiền khuôn mặt thâm trầm tĩnh lặng như nước, nói:
“Cô đã muốn ra về vội vàng thế sao?”.
“Đúng vậy, tăng hài đã mang xong rồi, tiểu nữ cũng phải trở về nhà thôi”.
“Thà khuấy động nước nghìn sông, chứ không được làm động tâm người tu hành! Cô hôm nay đã khuấy động đạo tâm của bốn mươi vị thiền sư trong thiền phòng của ta, vậy mà cô không suy tư gì, hồn nhiên định bước ra khỏi đây hay sao?”.
Thiếu nữ bàng hoàng, hỏi:
“Tiểu nữ đến để bố thí tăng hài, các pháp sư thấy sắc động tâm, lẽ nào đây lại là lỗi của tiểu nữ? Xin người hãy mau mở cửa thả tiểu nữ ra ngoài”.
“Để cô ra về thì rất dễ, nhưng tôi muốn kể cho cô nghe một câu chuyện….”
“Xin vâng”.
“Vì cô hôm nay đã gieo một nhân ác, tôi đã nhìn thấy trước con đường tương lai của cô: Tôi thấy cô sẽ phải luân hồi trong kiếp thân nữ đến bốn mươi đời, lần lượt gả cho bốn mươi vị thiền sư đã vì cô mà động lòng phàm, họ cũng sẽ phải luân hồi trong lục đạo, bất luận họ chuyển sinh vào đường nào, cô đều phải tùy theo nghiệp chướng mà gả cho họ”.
Thiếu nữ hoảng sợ mở to đôi mắt diễm lệ của mình, mặc cho nước mắt ủy khuất chảy dài xuống hai gò má.
“Tiểu nữ không còn có sự lựa chọn nào khác nữa sao, mọi thứ vậy là đã định rồi sao? Tiểu nữ đã gây ra tội lớn nhường ấy sao?”
Lão thiền sư lặng lẽ trả lời:
“Ta rất lấy làm tiếc, nhưng đúng là như vậy! Với người tu hành, sắc giới là điều nặng nhất. Vạn ác dâm vi thủ. Trong vạn cái ác, tội tà dâm là hàng đầu.”
Thiếu nữ nước mắt lưng tròng, lặng lẽ run rẩy, rút dải lụa quấn quanh eo lưng ra, nói:
“Tôi sẽ ra đi với dải lụa này, mong dùng mạng sống nhỏ nhoi kiếp này để đền bù lại đại tội phạm phải, thà rằng tôi để mạng lại đây, cũng không muốn mang theo nỗi ân hận này trong các kiếp nhân sinh và chịu luân hồi làm thân nữ trong bốn mươi kiếp nữa”.
Nghe thấy những lời của người thiếu nữ, bốn mươi vị thiền sư trong phòng Thiền đều ngẩn người ra, nhìn thấy người thiếu nữa mới đây thôi vẫn còn yêu kiều quyến rũ rung động lòng người, mà giờ đây lại thần sắc nặng nề, nhất quyết mang dải lụa từ từ đi đến trước cửa để kết thúc sinh mệnh quý báu, mỹ lệ của mình, không ai không cảm thấy tiếc nuối. Không ai ngăn nổi nàng tìm đến quyên sinh.
Người thiếu nữ đó đã quyên sinh, dùng dải lụa hồng trên xà ngang ngay trước cửa thiền phòng.
Đó từng là một sinh mệnh tràn đầy sức sống, mà nay như đống tro tàn nguội lạnh; đó từng là gương mặt diễm lệ như hoa như ngọc, nay đã nhợt nhạt lạnh lẽo, dù không mất đi vẻ đẹp của mình.
Ba ngày sau đó, thi thể người thiếu nữ bắt đầu thối rữa, dung mạo mĩ lệ cũng đã đổi màu nhưng lão thiền sư cứ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, mỗi ngày trông coi bốn mươi vị thiền sư bế quan tu luyện trong phòng thiền.
Mỗi ngày trôi qua, thi thể của người thiếu nữ từng ngày cũng đang phát sinh biến hóa. Nguyên là thân thể thướt tha yểu điệu, giờ đây đã sưng vù rữa nát không sao tả được. Gương mặt từng khiến cho bao người động lòng kia, giờ đây đã biến thành màu xanh nhạt. Thi thể không ngừng rỉ nước, bốc ra những mùi hôi thổi khiến người ta ngửi thấy muốn nôn.
Những tăng nhân bế quan không cách nào chịu đựng được nữa, muốn xin lão thiền sư mở cửa sổ ra để thay đổi không khí, và dời cái xác chết này đi. Tuy nhiên, lão thiền sư vẫn coi như không có chuyện gì cả, tiếp tục canh giữ trong thiền phòng mà không nói lời nào.
Ngày thứ bảy, bốn mươi vị tăng nhân bế quan tu luyện, khi đối diện với xác chết hôi thối cực kỳ, hình thù khiến người ta hoảng sợ, thì không tài nào chịu đựng thêm được nữa. Lúc này, một tảng thịt trên xác chết rơi xuống, váy áo cũng rơi xuống theo. Lúc này, mọi người mới nhìn rõ, ngay tại cái chỗ miếng thịt thối rơi ra để lộ ra phần xương trắng rợn người. Vô số dòi bọ đang lúc nhúc ngọ nguậy bên trong.
Mọi người không còn khống chế bản thân được nữa, gần như nôn ọe cùng lúc. Lão thiền sư đang ngồi trên tấm bồ đoàn từ từ đứng dậy, đối diện với mọi người, lặng lẽ nói :
“Các chư tăng muốn ra khỏi phòng thiền, đúng không?”
Bốn mươi vị đồng thanh trả lời:
“Đúng vậy!”
“Ai có thể trả lời câu hỏi của ta, thì có thể ra ngoài“, thiền sư nói.
“Người thiếu nữ đó là ai?”, đoạn thiền sư hỏi.
Bốn mươi vị tăng nhân đều giơ tay cùng lúc, lão thiền sư xoay tay lại chỉ vào xác chết người thiếu nữ bên cạnh, hỏi:
“Người thiếu nữ này là ai?”
Bốn mươi vị tăng nhân bế quan tu luyện đều ngây người ra, không nói được lời nào.
Lão thiền sư đứng trước mặt xác chết người thiếu nữ, lớn tiếng hỏi:
“Nói cho ta biết, người thiếu nữ này là ai? Có phải là người thiếu nữ khiến cho các ông thần hồn điền đảo, suy nghĩ lung tung đó phải không?”
Mọi người cùng đáp:
“Không phải!”.
“Bây giờ có còn muốn cùng người ta chung sống cả đời nữa không?”, thiền sư hỏi lớn.
Mọi người trăm lời như một:
“Không!”
“Trên thế gian này còn có người con gái nào xứng đáng để cho các ông động lòng nữa không?”, thiền sư tiếp tục.
Mọi người đồng thanh trả lời như đinh đóng cột:
“Không có nữa!”
Lão thiền sư vung tay lên:
“Tốt, ra ngoài đi!”
Thi thể của cô gái được bao phủ lại bằng một tấm vải màu vàng, được bốn mươi vị tăng nhân, khiêng ra ngoài.
Các vị thiền sư không tản đi, vì trong tâm họ vẫn còn một nút thắt: “Người thiếu nữ này là ai?”.
Lão thiền sư thần thái trang trọng dẫn theo mọi người đến nơi đặt thi thể của người thiếu nữ ấy, đảnh lễ ba cái xong, bèn nói với mọi người rằng:
“Không phải các ông muốn biết người thiếu nữ này rốt cuộc là ai hay sao? Sau khi tôi đi khỏi đây, các ông hãy tự mình xem đi”.
Nói xong, lão thiền sư xoay người trở về căn phòng nhỏ của mình.
Khi mọi người kéo tấm vải màu vàng đang phủ kín trên thi thể người thiếu nữ ra thì đó chính là bức tượng Quan Thế Âm Bồ Tát trong tự viện, không hề có thây xác người thiếu nữ nào cả. Nguyên vốn tất cả chỉ do Quan Thế Âm Bồ Tát diễn hóa mà thành để khảo nghiệm các thiền sư bằng một quan ải lớn: quan ải sắc tình.
Mọi người vô cùng sững sờ, cung kính mà sắp xếp ổn thỏa Thánh tượng Quan Âm Bồ tát xong, mới nhớ ra rằng nên hỏi thử lão thiền sư xem vì sao ông lại biết được? Khi mọi người chạy đến gian phòng của lão thiền sư, mới phát hiện rằng ông đã tọa hóa viên tịch rồi.
Đây chính là tu luyện, điều để lại cho chúng ta là lời nhắn nhủ, chứ không phải tiếc nuối.
Hãy phá trừ tất cả giả tướng, huyễn tượng của thế gian, đi hết cuộc đời quý báu của mình, trân quý cuộc đời mình, hiến dâng cuộc đời bằng một trái tim tự tại bình lặng. Khi ấy, dù có khuấy động nước nghìn sông, cũng không thể làm động lòng người tu Đạo!
Quả thật là huyền diệu vô cùng!
Nguồn: tinhhoa